“Nhân sĩ chính nghĩa?” Đoạn Vân Tụ cười khẽ, lại đón gió lạnh có hơi
nheo mắt. “Cái gì là chính cái gì là tà không cần Ngụy bảo chủ chỉ điểm.
Nếu trong lòng Ngụy bảo chủ là muốn giết bằng được ta, chúng ta đã ở nơi
này, tùy ý Ngụy bảo chủ.”
“Đủ can đảm! Đủ điên cuồng! Bất quá lần trước ta tuy là thua ở dưới
kiếm của ngươi, nhưng vẫn muốn tiếp tục lãnh giáo một chút kiếm pháp
của ngươi!”
Đoạn Vân Tụ thản nhiên cười, “Tốt, nghe nói Ngụy bảo chủ thần công
đại tiến, ta cũng muốn xem thử.”
“Chưởng hạ vô tình, nếu có chết, cũng đừng trách ta khi dễ hạng nữ
lưu!”
“Đao kiếm vô tình, Ngụy bảo chủ cũng đừng trách ta kiếm không có
mắt.”
Hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau, sát khí di tán. Ngụy Thiếu Khiêm
nghĩ đến cái gì, đè xuống lửa giận, nói: “Bất quá trước khi quyết đấu, giữa
ngươi cùng nội nhân, trước làm kết thúc triệt để mới tốt...”
Kết thúc? Đoạn Vân Tụ trong lòng chấn động, nhìn nhìn Ngụy Thiếu
Khiêm, lại nhìn một chút Diệp Tú Thường.
Ngụy Thiếu Khiêm nhìn đến Diệp Tú Thường, dùng ánh mắt ý bảo.
Diệp Tú Thường hiểu được ý tứ của Ngụy Thiếu Khiêm, nhưng thật
muốn làm như vậy sao? Thân thể của nàng bắt đầu phát run.
“Thường nhi?” Ngụy Thiếu Khiêm thần sắc ôn nhu, ngữ điệu lại lạnh
lùng.