Lệ Phần Phong hai tay ôm ngực, biểu tình thật ung dung, “Nhưng cũng
tiếc kiếm pháp của Đoạn gia ngươi, phải theo ngươi chôn cùng rồi.”
“Kiếm pháp mà thôi, cao minh tới đâu bất quá cũng không hơn được
lòng người.”
“Ngươi hiểu được là tốt rồi, bất quá ngươi hôm nay khó thoát khỏi cái
chết.”
Đoạn Vân Tụ không đáp lại, chỉ nhìn đến Diệp Tú Thường. Nếu hôm
nay chính là tử kỳ, như vậy thời gian còn lại, nên dùng để nhớ kỹ người
mình thương yêu nhất.
Diệp Tú Thường lại không cách nào thản nhiên đối mặt với Đoạn Vân
Tụ, không cách nào đối mặt với kết cục thê lương này. Nhưng hiện tại mình
nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt nàng quét đến Ngụy Thiếu Khiêm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
“Ngươi thả nàng.” Nàng đối Ngụy Thiếu Khiêm nói.
“Thả nàng?” Ngụy Thiếu Khiêm cười lạnh, “Dựa vào cái gì?”
Diệp Tú Thường biết mình không thể đưa ra được lý do chính đáng nào,
nội tâm nàng tranh đấu, đành phải mềm xuống, “Ta van cầu ngươi thả
nàng, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi...”
Điều kiện này làm Ngụy Thiếu Khiêm vừa tức lại vừa tâm động ---- thê
tử của mình cầu mình thả tình nhân của nàng, hơn nữa nói cái gì cũng có
thể đáp ứng, chẳng lẽ mình so ra liền kém một cái nữ tử sao! Nhưng bất
luận có làm cái gì, thật sự mình cũng không thể chiếm được lòng nàng. Nếu
như từ nay về sau nàng đối với mình ngàn theo trăm thuận, cái này, nguyện
vọng nhiều năm nay của mình không phải được thực hiện sao?