Đoạn Vân Tụ nhìn quét đám cung tiễn thủ, chậm rãi nói: “Các ngươi đều
là giáo chúng Tiềm Long Giáo ta, nếu có thể buông cung tiễn trong tay
xuống, hôm nay ta liền tha các ngươi một con đường sống. Nếu nhất định
không chịu, cũng đừng trách ta kiếm hạ vô tình...”
Lệ Phần Phong thấy trong mắt chúng vậy mà có vẻ sợ hãi, quát to: “Bản
thân nàng đã bị trọng thương, còn có thể có bao nhiêu lợi hại! Nghe chỉ thị
của ta, phóng tiễn!”
Mọi người thấy chủ nhân phát lệnh, dù rằng trong lòng còn có ý sợ hãi,
vẫn giương cung lên, hơn năm mươi mũi tên đồng thời bắn về phía Đoạn
Vân Tụ.
Nhưng làm cho bọn họ giật mình là, vũ tiễn đã muốn tiếp cận mục tiêu
trong nháy mắt lại dừng ở không trung.
Lúc này Đoạn Vân Tụ nhắm hai mắt, mà độc môn chân khí nàng từ nhỏ
luyện đã tạo thành một cái bình chướng trong suốt bao trùm nàng.
Nàng mở hai mắt ra, nhìn tới đám người muốn đem nàng và Diệp Tú
Thường giải quyết nhanh chóng, lại nhìn đến Diệp Tú Thường nằm trên
mặt đất máu chảy không ngừng, sát y trong lòng càng ngày càng thịnh.
Cánh tay trái nàng từ đan điền đề khí, tiếp tục hướng ra phía ngoài vung
lên, vũ tiễn thay đổi phương hướng, hướng chủ nhân của mình phóng tới.
Đám cung thủ vội vàng tránh đi, mấy người có chút trì hoãn liền trúng
tên ngã xuống đất.
Lệ Phần Phong chấn động, không dự đoán được Đoạn Vân Tụ bị thương
không nhẹ lại vẫn có thể lấy chân khí ngự tên. Chờ hắn kịp phản ứng, liền
hô to: “Lên!”