HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 97

.........

Lại qua mấy ngày, vết bỏng trên tay Diệp Tú Thường cũng hết, thương

thế của Đoạn Vân Tụ gần như khỏi hẳn rồi, liền muốn đi dạo khắp nơi, hoạt
động gân cốt một chút, nên nàng đề nghị đi lên Thiên Mục sơn du ngoạn,
Diệp Tú Thường liền đáp ứng. Hai người đi về phía tây Thiên Mục sơn,
trên con đường u nhã tĩnh mịch hướng về phía trước. Tiết trời cuối xuân
đang tiến vào đầu hạ, trong núi hoa dại nở rộ, thảm cỏ xanh bạt ngàn, nghe
tiếng thác đổ, chim hót véo von, quang cảnh quá mức mỹ lệ.

“Cảnh sắc thật đẹp a” Đoạn Vân Tụ không khỏi tán thưởng.

“Đoạn công tử nếu thích, có thể xây nhà, ở lại nơi đây a...”

“Này cũng là ý kiến hay!”

Hai người một đường cười cười nói nói, đã đến giữa sườn núi, đi vào

trong một mảnh rừng, trông thấy một căn nhà trúc. Căn nhà trúc này chỉ có
một tầng, lại cách mặt đất hai thước, nhìn qua thấy một màu xanh biếc u
tĩnh, trên cửa có một tấm hoành phi, phía trên đề bốn chữ “Tri vi tinh xá“.

Diệp Tú Thường nhìn thấy “Tri vi” hai chữ, tâm có chút suy nghĩ ----

“Tri vi”, từ này ở trong sách “Chu Dịch* ý là cần ẩn giấu nội tâm mình,
năm đó mẫu thân lấy tên này là để tự nói với chính mình, thân là nữ nhi
càng phải ẩn nhẫn tình cảm của mình, nhưng mà bản thân nàng bây giờ lại
cảm thấy, tình cảm này, giống như giang hà bôn dũng**, để mặc cho nó
cuồn cuộn chảy cũng không phải, nhưng nếu cố tình ngăn trở nó cũng
không đúng, vậy nàng phải làm như thế nào đây?

*Chu Dịch cũng giống như Kinh Dịch đều là thuật số(bói quẻ).

**(sông Trường Giang với Hoàng Hà nước sông dâng tràn hay chảy

mạnh)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.