HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1284

“Người đó hỏi cháu, ‘Ngươi nhìn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa

nhìn chán sao? Con người rốt cuộc có gì hay chứ?” Tiểu Tứ Tử nói. “Còn
cười bảo ‘bất luận nhìn bao nhiêu đời, con người đều vẫn như vậy, chẳng
bao giờ thay đổi’.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày liếc mắt nhìn nhau

—— là người nói vô tình người nghe có ý sao? Nghĩ đến thân phận của
Tiểu Tứ Tử, luôn cảm thấy lời này rất vi diệu.

“Thế cháu trả lời như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tiểu Tứ Tử gãi đầu. “Cháu không hiểu thúc ấy có ý gì nên chỉ biết

nhìn thúc ấy thôi.”

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Sau đó thúc ấy nhìn cháu chằm chằm, rồi xoa đầu cháu bảo là chắc

thúc ấy nhận sai người vì cháu rất giống một người mà thúc ấy quen.”

“Khi đó cháu bao nhiêu tuổi?” Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Tứ Tử ngẫm nghĩ, “Bốn tuổi?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy khả nghi... nhận sai

người?

“Rồi người đó đưa cho cháu đoạn xương này.” Tiểu Tứ Tử nói, “Thúc

ấy bảo mấy thứ mà những thôn dân kia đang đào bới chẳng kỳ lạ gì đâu,
nếu cháu muốn xem những thứ kỳ lạ thật sự thì nên đi một chuyến đến cực
Bắc.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Cực Bắc...”

Tiểu Tứ Tử bắt chước dáng vẻ của người đó lắc lắc ngón tay. “Cực

Bắc có giấu Thần tích!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.