HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1396

đóng băng nước vừa chảy ra tạo thành hình trụ băng... chỉ cần trên vách đá
có điểm tựa thì cho dù nội lực ít như Tiểu Lương Tử, cứu vài người lên
cũng không thành vấn đề.”

Công Tôn Mỗ cũng gật đầu, “Đầu tiên Thiên Hàn để cho bốn người họ

đứng vững, sau đó mới lần lượt từ dưới hướng lên trên, xách hết cả đám
lên.”

“Vì vậy mà họ thành bằng hữu ạ?” Công Tôn cảm thấy thú vị.

“Họ biết nhau từ đấy.” Công Tôn Mỗ cười nói. “Thiên Hàn nói như

thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của bốn đứa chúng nó. Mấy tiểu hài nhi
kia mỗi lần lên đảo đều đến tìm Thiên Hàn cùng đi chơi, chúng nói trong
đầu Thiên Hàn toàn là băng, phải dùng lửa đốt cho chảy ra gì gì đó, cuối
cùng đổi thành lò băng nướng khoai lang. Càng chơi lâu thì lá gan càng
lớn, chúng còn dám mang Thiên Hàn lén rời khỏi Băng Nguyên Đảo, ra
chợ ăn cơm dạo phố... cuối cùng thì bị lão gia Lục gia phát hiện.”

Công Tôn nhíu mày, “Đây chỉ là cách kết bạn rất bình thường của tiểu

hài nhi thôi mà.”

Công Tôn Mỗ bất đắc dĩ phẩy tay, “Lão gia tử cực kỳ bảo thủ, đóng

cửa nhốt Thiên Hàn lại, bất quá đám nhóc Kính Chi này rất tinh quái,
chúng nhờ ta giúp đỡ để lén đến chơi với Thiên Hàn. Ta cũng dạy chúng nó
biết đọc biết viết, mới đầu ngay cả tên của mình mà mấy đứa Tiểu Bàn còn
không viết nổi, ai...”

Nói tới đây, Công Tôn Mỗ thở dài, “Năm tiểu hài nhi đó, hơn nửa đêm

lén chuồn ra ngoài, chạy đến sông băng ở Băng Nguyên Đảo để ngắm sao,
đốt pháo hoa, ngoại trừ Thiên Hàn ra thì cả đám đều bị đông lạnh đến run
lẩy bẩy. Thiên Hàn mặc toàn là y phục quý giá mà theo mấy tiểu hài nhi kia
lăn lộn dưới bùn, xuống nước bắt cá...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.