Công Tôn tò mò, “Sao bọn họ lại trở thành bằng hữu với Lục lão gia
tử?”
“Ai ở trên thuyền cũng biết phía Bắc Băng Nguyên Đảo ở cực Bắc có
sông băng cực lớn, phía dưới sông băng có một trong thập đại cung điện,
Trầm Tinh Điện, bên trong Trầm Tinh Điện có thiên hạ chí bảo, chính nhờ
bảo bối này mà Băng Nguyên Đảo mới có thể phú khả địch quốc.”
“Vì thế nên mấy … tiểu hài nhi kia đi tìm bảo vật à?” Triệu Phổ hỏi.
“Ừ.” Công Tôn Mỗ gật đầu, “Bốn tiểu tử không sợ chết kia chạy đến
sông băng, kết quả không cẩn thận té xuống khe vực. Bốn đứa nó xem như
gặp may, Cổ Kính Chi dùng đinh ba móc vào vách tường băng mới không
rơi xuống... Bốn tiểu hài nhi xâu thành một chuỗi bám trên vách băng mà
kêu cứu... cuối cùng gọi được Thiên Hàn đến.”
“Lão gia tử cứu họ lên phải không?” Triệu Phổ hỏi.
“Ha ha.” Công Tôn Mỗ tựa hồ nhớ tới chuyện cũ liền ôm bụng cười,
“Lúc ấy ta ở bên vách núi, nhìn thấy Thiên Hàn đột nhiên chạy đến bên
cạnh khe vực, còn cúi đầu nhìn xuống, vì thế ta cũng chạy đến, ngươi đoán
xem đoại đối thoại của chúng thú vị đến thế nào?”
Công Tôn cùng Triệu Phổ đều giục lão gia tử nói mau.
Công Tôn Mỗ bắt chước ngữ điệu đều đều của Lục Thiên Hàn, còn có
ngữ điệu tức đến thở không nổi của Cổ Kính Chi.
“Cứu mạng đi!”
“Các ngươi ở dưới đó làm cái gì?”
“Không cẩn thận té xuống.”
“Cũng đến trộm bảo vật phải không?”