HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1668

Lão gia tử nhìn thấy viên đá kia, hơi khựng lại một chút, nhưng không

tỏ ra kinh ngạc lắm, vươn tay, nhận lấy rồi lại tiếp tục bước đi.

Đến khi Bạch Ngọc Đường lại quay đầu lại thì vị Bàn gia gia kia đã bị

một đám tiểu hài nhi vây quanh kéo qua một con đường khác, chắc là đến
tòa hí lâu cách đây không xa xem diễn.

Bạch Ngọc Đường thả chậm bước chân, đứng trên đường nhìn theo

bóng lưng của ngoại công mình mà thở dài.

...

Mặt trời dần ngả về phía Tây.

Ngoài cửa thành bắt đầu nổi gió, Triển Chiêu ngồi trên tảng đá nhìn

nửa bầu trời đại mạc bị trời chiều nhuộm thành màu đỏ, đột nhiên hỏi Yêu
Trường Thiên. “Vì sao không nói gì cả?”

Yêu Trường Thiên vốn đang vừa ăn kẹo vừa ngẩn người mới hoàn

hồn, liếc nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu hoang mang hỏi, “Vì quá kiêu ngạo nên chuyện gì cũng

giấu ở trong lòng sao? Cứ đoán mãi thật mệt mỏi quá!”

Yêu Trường Thiên không nói chuyện, lại bắt đầu thất thần.

Triển Chiêu vừa thở dài vừa lẩm bẩm. “Vì chúng ta quá nhỏ nên

không thể chia sẻ được quá khứ của các người? Chuyện về mọi người,
chúng ta đều được nghe người khác nói, ngay cả đôi câu an ủi cũng không
có cơ hội!”

Nghe đến đây, Yêu Trường Thiên nở nụ cười, ôm cánh tay ngồi thẳng,

dường như là đang duỗi người, thờ ơ mà buông một câu, “Đạo lý rất đơn
giản, không nói sẽ không đau, bản thân không đau, người khác cũng sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.