trời đêm.
“Soạt” một tiếng, trên hai bên thành lâu, cung tiễn thủ giương cung
hướng xuống phía dưới.
Binh mã của Liêu và Tây Hạ đều vội vàng kéo cương, có mấy người
dừng lại gấp quá, “huỳnh huỵch” té văng, rơi xuống mặt đất lăn lông lốc về
phía trước.
Binh sĩ của Triệu gia quân trên thành lâu không nhịn được mà cười
vang.
Công Tôn cũng bị chọc cho bật cười.
Triệu Phổ một tay gác lên vách tường thành, vui vẻ hớn hở nhìn phía
dưới. “Đây không phải là trứng gà rán sao?”
Dưới thành lâu, một gã béo vừa rồi cưỡi ngựa chạy phía trước không
dừng lại kịp, rơi từ trên lưng ngựa xuống lăn về phía trước.
Vị này chính là đại lực sĩ của Liêu quốc, cũng là Đại tướng quân Tra
Cáp Khắc Lan. Khắc Lan Đại tướng quân cái gì cũng tốt, chỉ là màu da rất
vàng, vàng hệt như trứng gà rán, cho nên quân Tống đều gọi hắn là trứng
gà rán.
Tra Cáp Khắc Lan đỡ cái lưng đau đứng lên, phía sau, một đội nhân
mã của Tây Hạ cũng đến, người xuống ngựa đầu tiên chính là Vương gia
Lý Vinh.
Triệu Phổ trêu chọc hai người họ, “Sao hả nhị vị? Rốt cục cũng quyết
định bỏ gian tà theo chính nghĩa, cùng đến quy hàng à?”
Lý Vinh nhìn trời liếc mắt xem thường, Tra Cáp Khắc Lan bĩu môi,
“Triệu Phổ, ngươi khoe khoang khoác lác cái gì, ngươi...”