An Vân Khoát nhìn Ân Hậu ngồi một bên uống trà, hỏi, “Hai ngươi tốt
chứ?”
Ân Hậu hơi nhướng mày, “Coi như tạm được, ngươi thì sao?”
An Vân Khoát nhún vai, “Vốn là rất tốt, gần đây có người nơi nơi tìm
ta nên hơi phiền, tộc Thổ Phiên cũng không yên ổn, ta chuẩn bị đến Ma
Cung của ngươi tị nạn.”
Ân Hậu gật đầu, “Được thôi, lát nữa để Hắc Thủy mang ngươi về.”
An Vân Khoát nâng chung trà lên uống một ngụm, “Việc này không
nên chậm trễ nhanh chóng nói đi, nếu không lát nữa Tiểu Du mà về thì ta
lại bị đánh.”
Công Tôn vừa nghe, liền hỏi, “Có phải người có hiểu lầm gì với Thiên
Tôn không? Nếu tiền bối bị oan uổng, không bằng giải thích một chút...”
An Vân Khoát cười khổ, nhìn Công Tôn Mỗ —— đây là tôn tử của
ngươi à? Rất đáng yêu nhỉ?
Công Tôn Mỗ bất đắc dĩ ho khan một tiếng, nói với Công Tôn, “Thiên
Tôn tất nhiên là biết hắn bị oan.”
Triệu Phổ cùng Công Tôn đều chớp mắt mấy cái, biết á...
Ân Hậu cũng nói, “Nếu không thì các ngươi cảm thấy năm đó ai cứu
hắn đi trong gió tuyết?”
Triệu Phổ cùng Công Tôn lại một lần nữa kinh ngạc —— nguyên lai
năm đó chính là Thiên Tôn cứu người sao?!
Công Tôn lặng lẽ vỗ ngực, hôm nay tán gẫu hơi bị lớn, biết được bao
nhiêu bí mật nha, trời ạ!