HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1902

“Chính xác mà nói, là hành động của bọn họ khiến cho sư phụ của

ngươi hứng thú, để hắn cảm thấy, người này dường như không giống bình
thường, cần phải quan sát một chút.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, bây giờ sư phụ của hắn vẫn vậy, khi phát

hiện ra một người không giống bình thường lắm thì sẽ hơi nghiêng đầu,
nhìn chằm chằm, như là muốn quan sát một chút. Đừng nói... Bạch Ngọc
Đường chẳng biết nói gì, nghe Ân Hậu nói, hành động của sư phụ hắn
giống như tiểu hài tử ba tuổi chọc con kiến bên đường thật sự rất giống.

Ngũ gia đỡ trán buồn thay những người từng bị sư phụ hắn quan sát

—— hóa ra bị coi như kiến thật.

“Có đôi khi, thứ càng khó giải thích lại càng có lực hấp dẫn, đây là

một bước ngoặt.” Ân Hậu thấp giọng nói, “Sư phụ ngươi cả đời đều không
thể hiểu được hai người Huyễn thị và An Vân Khoát, hai con kiến này đi
ngược lại với đàn kiến luôn từ từ tiến về phía trước, hấp dẫn ánh mắt của
hắn. Yêu Vương từng nói với chúng ta, người sẽ phụ lòng ngươi, nhưng
năm tháng sẽ không cô phụ người, người tốt, sẽ có kết cục tốt.”

Bạch Ngọc Đường không nói, lời này, lấy ra lừa tiểu hài tử cũng chẳng

mấy ai tin tưởng, tuy rằng tất cả mọi người vẫn sẽ nói như vậy...

“Sư phụ ngươi đang rối rắm, người như thế nào mới tốt? Con kiến đi

ngược chiều kia sống không tốt sao?” Ân Hậu cười khẽ, “Huyễn thị và An
Vân Khoát dưới con mắt của sư phụ ngươi, hẳn là nên có một kết cục khác.
Hắn không nghĩ ra vì sao hai người kia lại có kết cục như vậy? Ngay cả kết
cục của Yêu Vương hắn đều nghĩ thông suốt, thế mà hai người này hắn mãi
vẫn không nghĩ ra.”

Bạch Ngọc Đường cười khổ, “Năm đó Yêu Vương không dạy sư phụ

sao? Trên đời này, kết cục đáng lý không nên có với kết cục cuối cùng thật
sự là như thế nào, đều không chắc là sẽ giống nhau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.