Hai bên quan đạo đều là rừng, bên này là rừng Hắc Phong, bên kìa là
núi Hắc Phong. Trên núi Hắc Phong có không ít cây, hơn nữa rừng Hắc
Phong bên này hướng nam, núi Hắc Phong vừa vặn là sơn âm, mảnh rừng
đối diện tối đen như mực, cảm giác có chút dọa người.
Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, xuyên qua quan đạo, ra ngoài rừng,
hỏi bé, “Sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, không đợi Tiểu Tứ Tử trả lời, Ngũ gia
nhẹ nhàng kéo tay áo Triển Chiêu, chỉ xuống mặt đất cho hắn nhìn.
Chỉ thấy phía sau một gốc cây, có một đống... vỏ đậu phộng.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vỏ đậu phộng một lúc, ngẩng đầu nói,
“Đậu phộng của Thái Nhiên Cư!”
Ngũ gia nháy mắt tràn ngập cảm giác khâm phục, “Vỏ đậu phộng
cũng phân biệt được là của nhà ai?”
“Đương nhiên!” Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đồng thanh, “Đậu phộng
của Thái Nhiên Cư màu đen!”
Ngũ gia mờ mịt, chỉ vào vỏ đậu phộng dưới đất, “Mấy cái vỏ này rõ
ràng là màu vàng.”
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử khinh bỉ nhìn Bạch Ngọc Đường, “Là phần
vỏ bên trong! Phần vỏ bên ngoài màu đen bị hỏng rồi!”
Ngũ gia bị nghẹn đến một câu cũng không nói lại được, vô lực ——
đậu phộng mà thôi, có cần nghiêm túc dữ vậy không...
Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường ——
ngươi dám khinh thường đậu phộng sao?
Ngũ gia đỡ trán.