HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 2339

Thiên Phương bị tiểu hài nhi chọc cười, ngồi xuống tảng đá bên cạnh

nó, hỏi, "Ngươi định chạm vào trời như thế nào? Ta không chạm được, trên
đời này không ai có thể chạm được vào trời cả."

Tiểu hài nhi gật đầu, "Vậy nên không ai có thể biết được bầu trời thực

sự là như thế nào, mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng trời trong lòng ta,
chưa chắc thấp hơn bầu trời trong mắt những người có thể nhìn thấy được."

Thiên Phương hơi sửng sốt, nhìn tiểu hài nhi, "Ngươi thân mắc tàn tật,

lại bị vứt bỏ, trong mấy ngày tới nếu không ai cứu ngươi thì ngươi sẽ chết
đói, ngươi còn ở đây đoán trời cao hay không cao để làm gì?"

Cổ của Thanh Ngã Sơn hơi thẳng lên, trả lời một câu, "Ta không cam

lòng nha! Dù cho đời này ta phải chết như vậy, kiếp sau ta vẫn muốn làm
một người mù! Ta không tin ta sống không được!"

Lão nhân cười ha hả, lúc này mới thu tiểu hài nhi làm đồ đệ, mang nó

đến Thanh Manh Đảo, cũng đổi tên lại cho nó, gọi là Thanh Ngã Sơn.

"Thanh" là lấy từ chữ đầu trong Thanh Manh Đảo, mà sở dĩ gọi là

"Ngã Sơn", là bởi vì lão nhân cảm thấy thiếu niên này tuy thân tàn nhưng
khí khái "Ngã tự như sơn" không tầm thường. Mặt khác... Thiên Phương
cũng nói cho Thanh Ngã Sơn biết, "Người sáng lập ra Thanh Manh Đảo,
chính là sư phụ của sư phụ của ngươi, cũng là một người mù."

Khi Thanh Ngã Sơn bắt đầu học công phu thì Thiên Tàn đã học thành,

Thiên Tàn rất thích tiểu sư đệ này, bởi vì trên người Thanh Ngã Sơn mang
theo một loại ý chí chiến đấu, đấu cùng với trời, đấu cùng với chính bản
thân mình, dù cho mọi việc không thông thuận cũng không bao giờ giận cá
chém thớt, tính cách ôn hòa tâm địa thiện lương, tự học thành tài, văn võ
song toàn, mù hay không mù, thảm hay không thảm... với tiểu sư đệ này mà
nói đều không thành vấn đề. Hơn hai mươi tuổi Thanh Ngã Sơn đã danh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.