HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 2838

Trong truyền thuyết, vào cái ngày Bạch Long Vương cứu Nham Tâm,

bầu trời cuồn cuộn sấm sét, mưa sa gió giật, sấm sét đem mái quan lễ đài
nơi Liêu Vương đang ngồi bổ ra thành hai nửa.

"Nội lực của sư phụ ta là một loại nội lực hữu hình. Không giống như

Tiểu Du có thể nháy mắt đóng băng trăm dặm, cũng không giống như U
Liên tỏa hào quang vạn trượng, nội lực của sư phụ là loại biến hóa âm thầm
vô thanh như thế này..."

Bạch Long Vương đứng tại chỗ, nhớ lại chuyện cũ...

Khi còn bé, sư phụ Nham Tâm lão tổ ngồi trên một tảng đá trơ trọi,

trước mắt là Bạch Nhất Thanh và sư đệ Khâu Ngạo Nguyệt. Nham Tâm
vươn ra một bàn tay, nói, "Thế gian không phải chỉ có lạnh và nóng, còn có
ấm và mát, không phải rất lạnh, cũng không phải rất nóng..."

Bọn họ kiểm tra tay trái của sư phụ mình, cảm giác rất ấp áp... lại sờ

sờ tay phải, cảm giác lại mát mẻ.

Nham Tâm nhẹ nhàng vung hai tay lên, hai tiểu hài nhi ngước mặt lên,

trước mắt tựa hồ có hơi nước, ngay sau đó là một tiếng nổ giòn vang, như
là ai ném pháo lên không trung, đồng thời còn có một tia sáng chợt lóe lên.

Hai tiểu hài nhi đều há hốc miệng, ngước mặt nhìn.

Khi đó Bạch Nhất Thanh và Khâu Ngạo Nguyệt đã có phản ứng khác

nhau.

Khâu Ngạo Nguyệt kéo tay áo Nham Tâm nói, "Cái này thật lợi hại!

Sư phụ! Dạy con, dạy con!"

Mà Bạch Nhất Thanh lại ngước mặt nhìn không trung màu xanh lam

trên đỉnh đầu ngẩn người, lúc ấy Bạch Nhất Thanh suy nghĩ, nếu có thể
mạnh hơn nữa, cao hơn nữa, bầu trời sẽ xuất hiện tia chớp sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.