những quan lớn trong triều đều biết, gia gia Lưu Hiển Nhạc là truyền kỳ
nhất, nghe nói là bạn tốt của Yêu Vương, dưới sự hỗ trợ của Yêu Vương,
làm qua không ít đại sự, năm đó cũng là nhân vật oai phong một cõi.”
Bàng Phi có chút không hiểu: “Hoàng thượng, vị kỳ nhân kia, vì sao
phải làm ra một vương quốc a? Lừa gạt lấy tiền tài sao?”
Triệu Trinh lắc đầu một cái.
Bàng Phi: ” Vậy… Vì thỏa nguyện được làm hoàng đế sao?”
Triệu Trinh cười, tiếp lắc đầu.
Bàng Phi không nghĩ ra: “Vậy thì vì cái gì?”
Triệu Trinh khe khẽ thở dài: “Vì có thể sinh hoạt mấy năm yên ổn.”
Bàng Phi vẫn không hiểu: ” Dày vò như vậy, ngược lại là vì cuộc sống
yên tĩnh?”
Triệu Trinh không biết làm sao: “Cũng giống như ái phi vừa nói, hết
thảy đều là mạng a.”
…
Chạng vạng, trong cổ trạch ở Hắc Phong Lâm, ảnh vệ dọn sạch sách
trong thư phòng, dời kệ sách… đồ đạc trong thư phòng, nhưng là để cho
bọn người Triệu Phổ mở rộng tầm mắt.
Kệ sách ngăn trở trong vách tường, để hở ra một lỗ hổng hình vuông,
bên trong chất đầy đồ.
“Cất giữ là bảo bối sao?” Tiểu Lương Tử nhón chân, cầm một cái bình
hoa xuống cẩn thận nhìn một chút: “Oa! Lại là Long lại là Phượng, nhìn rất
đáng tiền a.”