Triệu Phổ bĩu môi một cái, “Tào Thịnh a? Lão Tào mấy năm này xác
thực kiếm không ít.”
Triển Chiêu thiêu mi, “Các ngành các nghề đều có một lão đại, nếu
không sẽ dễ loạn hơn, cũng giống như việc vận tải đường thủy ở Giang
Nam và ở Hảm Không Đảo, tất cả mọi người đều cùng gọi Lô đại gia một
tiếng Đại đương gia.”
Cửu vương gia gật đầu, “Ta biết ý ngươi.”
Bất quá Triệu Phổ nói xong lại lắc đầu một cái, ” Hắc Phong Thành
của ta không có loại nhân vật to đầu như vậy.” Nói xong, vỗ ngực tiếp, ”
Khắp thành Hắc Phong, đại gia ta định đoạt!”
Lâm Dạ Hỏa cầm đũa gắp thức ăn, trêu ghẹo Triệu Phổ, “Ngươi chắc
chắn? Coi chừng là có mà ngươi lại không biết thì sao?”
Cửu vương gia híp một cái mắt, lập tức khó chịu đứng lên, xoay mặt
nhìn Trâu Lương, “Hắc Phong Thành có thứ người như vậy sao?!”
Trâu Lương cũng có chút khó xử, nhún vai —— cái đó, có trời biết a.
Triệu Phổ lại nhìn Giả Ảnh.
Nhóm ảnh vệ đều lắc đầu —— không có a! Hắc Phong Thành ngươi
lớn nhất!
Cửu vương gia sờ ngực một cái, cảm thấy thư thản một chút.
Công Tôn bên cạnh nhưng bất thình lình tới một câu, “Ta ở quân
doanh của ngươi lâu như vậy, cũng không thấy có người nào tới trưng cầu
sự đồng ý của ngươi để họ mở sòng bạc hay diêu quán a.”
Cửu vương gia sững sốt một chút.