Tiểu Lương Tử không phải đứa con nít bình thường, đừng xem bé tuổi
nhỏ nhưng thật ra lại rất có khí thế, bị một đôi mắt Tiểu Lương Tử nhìn
chằm chằm tra hỏi, người bình thường thật đúng là chống đỡ không được.
Công Tôn vốn cảm thấy Tiểu Lương Tử bất quá là đang đùa giỡn cùng
Chu Tịch một chút, nhưng từ phản ứng Chu Tịch lại có chút vi diệu.
Công Tôn cau mày nhìn Triệu Phổ một chút——Vị Huyện thái gia
này dầu gì cũng là quan viên a, làm sao lại giống như đang gặp cảnh khốn
cùng, lại còn ăn nói khép nép như vậy a?
Triệu Phổ thật ra thì muốn ở trong vụ án này … Nếu ở trong Hắc
Phong Thành quả thật có “Đại nhân vật” như vậy tồn tại, nhưng bọn họ
trong quân doanh một chút tin tức cũng không có, có thể giấu giếm nhiều
năm như vậy, duy nhất chỉ có một chỗ sơ hở như vậy, chính là vị huyện nha
môn này..
Vị Huyện thái gia này giả bộ ngu ngốc đã là một tay hảo thủ, bảo sao
mà hỏi cái gì cũng không biết, Tiểu Lương Tử dùng câu “Lừa bịp” rất tốt.
Hắn có thể lừa bịp, vậy Triệu Phổ cũng có thể lừa bịp, Cửu vương gia
đối với Tiểu Lương Tử nhẹ nhàng khoát tay một cái.
Tiểu Lương Tử lập tức lui về, Chu Tịch thở phào.
Triệu Phổ quan sát trên dưới Chu Tịch một chút, khẽ mỉm cười, “Ta
tại sao tới, ngươi biết không?”
Chu Tịch mặt đầy hoảng sợ lắc đầu một cái.
Nụ cười trên mặt Triệu Phổ thu lại, lạnh lùng nhìn Chu Tịch, “Ta nghe
nói, trong Hắc Phong Thành của ta có một “Đại nhân vật.”