dòng huyết thống hoàng tộc, ví như Ân Hậu cũng có thể trò chuyện cùng
Tắc Lặc.
Ưng Vương ở sâu bên trong rừng rậm Hắc Phong, tạo nên một tòa ổ
sói bằng đá, khắp nơi ở đây đều nói lên rằng ông ấy đối với sói có bao
nhiêu là yêu thích, còn có một bức tượng điêu khắc “Lang Vương”, không
biết là tổ tiên đời thứ mấy của Tắc Lặc, hơn nữa còn là một con sói trắng uy
phong lẫm liệt, hai mắt màu lam xanh thẳm được khảm bằng ngọc bích
xanh nhạt, toàn thân bạch ngọc, tứ chi đặt trên bệ hoàng kim, thoạt nhìn
trông giống như huynh đệ của Tắc Lặc.
Trâu Lương nhìn thấy trên một tảng đá lớn ở Lang Vương cung, một
con Bạch Lang Vương đang nằm một cách bất đắc dĩ, nhìn xuống tảng đá
to phía dưới, xem Lâm Dạ Hỏa bị một đám sói con vờn quanh.
Trâu Lương đi tới, “Tức phụ” của Tắc Lặc mới vừa hạ sinh cách đây
không lâu, sói con ra đời mấy hôm trước giờ chắc đã mở mắt rồi, sở dĩ hôm
nay Lâm Dạ Hỏa chạy tới “Động” này là vì muốn trông chừng.
Nhìn thấy Trâu Lương, Tắc Lặc ngồi dậy.
Trâu Lương chào hỏi nó từ xa, “Sói con thế nào rồi?”
Tắc Lặc ngẩng đầu, cả mình lông dài tuyết trắng nhu thuận gật gật
đầu.
Trâu Lương nhướng mày, “Không tệ?”
Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu, hất cằm về phía Trâu Lương, “Câm kia!”
Trâu Lương nhìn hắn một thân hồng y ngồi bên cạnh ổ sói, có chút
không biết phải nói gì, “Ngươi và bọn nó kỳ thật không cùng một chủng
tộc, ngươi có biết không vậy? Không sợ trở thành điểm tâm của bọn nó à?”