HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 570

Đám người ngạc nhiên hô một tiếng rồi né ra… Chỉ thấy lão nhân kia

gầy trơ xương, sắc mặt xám trắng, còn khắp người đều là bùn, cặp mắt đen
hõm xuống… Nhìn cứ như vừa chui từ trong mộ ra.

Lão nhân kia vừa đi vừa chỉ vào thi thể nằm trong vũng máu, tiếng nói

già nua khàn khàn truyền ra từ đôi môi khô nứt, “Huyết yêu có linh a! Ác
nhân ác báo!”

“Lão già, ông nói cái gì vậy?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi ông ta.

Lại thấy lão nhân kia rút một thanh chủy thủ đeo ở sau lưng ra.

“A!” Người qua đường vội vàng né tránh.

Đột nhiên có người tinh mắt kêu lên, “Ai nha! Ông ta không phải là

Lục lão bản sao?!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghi hoặc – Lục lão bản là ai?

“Không cần các ngươi phải động thủ, cũng không cần Huyết yêu động

thủ, lòng ta đã nguyện có thù phải báo! Ta tự mình đền mạng là được! Ha
ha ha…” Lão nhân điên kia vừa ngửa mặt lên trời cười to vừa giơ đao lên
đặt sát cổ.

Chẳng qua lưỡi đao vừa đụng tới cổ, đã bị một viên Mặc Ngọc Phi

Hoàng Thạch bắn trúng…

Chủy thủ liền ra ngoài, lão nhân kia lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.

Vài binh lính nhanh chóng đi qua giữ chặt ông ta lại.

Âu Dương Thiếu Chinh giơ ngón tay cái lên với Bạch Ngọc Đường ở

phía sau rất kịp thời ném ra viên đá, vừa nghiêng đầu nhìn hắn và Triển
Chiêu, như đang hỏi – Đây là tình huống gì thế?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.