HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 569

Nhưng mà Triển Chiêu vừa mới phất tay, chợt nghe Hỏa Kỳ Lân dưới

lầu kéo dài giọng nói, “Ta đi! Triển Chiêu kia đúng là ‘Miêu yêu’ mà! Đi
chỗ nào chỗ đó có người chết a! Hắc Phong Thành ta trước kia chưa từng
gặp qua chuyện ba ngày chết một người năm ngày chết một đám a! Sợ
Huyết yêu cái gì a, đồ chơi kia so với ‘Miêu yêu’ vẫn còn kém xa lắm… Ai
nha.”

Hỏa Kỳ Lân nói còn chưa dứt lời thì đã bị một cái bánh bao đập trúng,

xoa gáy quay đầu lại, chỉ thấy trên cửa sổ lầu đối diện, Triển Chiêu đang
dựng lông mao cùng với Bạch Ngọc Đường ở một bên nhịn cười.

Âu Dương Thiếu Chinh nghiêm mặt nhìn lên, lại quay đầu nhìn thi thể

trên mặt đất, vuốt cằm lắc đầu lại lắc đầu, nhìn Triển Chiêu bằng ánh mắt
đồng tình, ý tứ rất rõ ràng – Ngươi quả nhiên ở chỗ này a! Ngươi có hơi
nhiều vận kém đấy?

Triển Chiêu nghẹn một bụng khí, tức giận quay sang trừng Bạch Ngọc

Đường.

Ngũ gia cũng bất đắc dĩ – Ngươi phát giận với ta có ích lợi gì, ta cũng

đang tính toán thay ngươi gánh, ai bảo ngươi thanh danh lan xa làm gì.

Triển Chiêu hừ một tiếng, vươn tay nắm lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường

kéo người xuống lầu…

Hai người vừa rời khỏi Thái Bạch Cư, chợt nghe có người đột nhiên

hô một tiếng, “Ông trời có mắt a! Huyết yêu vẫn còn sống! Vẫn còn sống!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

Hỏa Kỳ Lân đuổi Ảnh vệ đi tìm Công Tôn đến nghiệm thi rồi vừa lần

theo tiếng nói kia trong ngõ nhỏ bên trái vừa đánh mắt nhìn, chỉ thấy một
lão nhân có bộ dáng bệnh tật ốm yếu đang lảo đảo đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.