Công Tôn và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái, đều tò mò – Triển Chiêu
và người của Đường môn có ân oán gì đây?
…
Ăn cơm chiều xong, mọi người đều đi tiếp chứ không ở lại lâu, cuối
cùng trước buổi tối cũng đã chạy tới biệt viện Hãm Không Đảo ở Lương
Châu phủ.
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa biệt viện Hãm Không Đảo, xe của bọn
Bạch Ngọc Đường vừa mới dừng lại, Hàn Chương và Từ Khánh liền gọi
một tiếng “Ngũ đệ” rồi chạy đến.
Bạch Ngọc Đường đã lâu không gặp các vị huynh trưởng, trên mặt
khó có được ý cười nồng đậm, nhảy xuống xe thi lễ với hai vị huynh
trưởng.
Hàn Chương vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, thấy Ngũ đệ nhà mình
càng ngày càng đẹp trai. Từ Khánh lại tương đối nhiệt tình, nhào qua qua
ôm huynh đệ một cái rồi ồn ào, “Triển Tiểu Miêu đâu?! Một năm thì đã
chiếm huynh đệ của ta hết bốn trăm ngày rồi!”
Triển Chiêu nâng cằm tiếp tục chịu đựng bên trong xe ngựa, Tiểu Tứ
Tử bẻ bẻ ngón tay, “Một năm có đến tận bốn trăm ngày sao?”
Màn xe ngựa được vén lên, Triệu Phổ tới cửa tiếp Công Tôn và Tiểu
Tứ Tử tò mò hỏi Triển Chiêu, “Tình huống gì đây hả?”
Triển Chiêu thở dài, còn chưa lên tiếng thì Lâm Dạ Hỏa ở bên kia vừa
lúc đi qua cửa sổ xe lại gần nói, “Ồ ồ, các ngươi không biết đâu, cái tên
Triển Chiêu này chính là truyền kỳ tại Thục Trung đấy!”
Lời của Lâm Dạ Hỏa vừa ra khỏi miệng, Từ Khánh và Hàn Chương
bên ngoài xe cũng không nhịn được mà “Phụt” một tiếng.