HACHIKO - CHÚ CHÓ ĐỢI CHỜ - Trang 64

Buổi tối mà Kikuzaburo rời đi, Hachiko trú thân dưới những toa tàu cũ

bỏ đi gần nhà ga. Câu chuyện của nó được truyền miệng từ người này sang
người khác. Mọi người quan sát nó với ánh mắt pha trộn giữa tò mò, ngạc
nhiên, và ngưỡng mộ.

Tên của nó trở nên nổi tiếng đến mức một phóng viên của báo Độc Mại

Tân Văn thậm chí đã đến Shibuya để tìm hiểu đích xác trường hợp của nó.
Sau hai ngày phỏng vấn người dân, một tuần sau, ảnh Hachiko đã xuất hiện
trên trang báo trong mục xã hội với tiêu đề: “Câu chuyện về chú chó trung
thành: Hachiko”.

Có những ngày nó đi tới tận Yoyogi, có lẽ với hi vọng mơ hồ là được gặp

giáo sư đi dạo với chiếc ba toong bịt đầu bạc và đang tìm những con bướm
đánh thức sự tò mò trong ông, nhưng may mắn không bao giờ mỉm cười
với nó.

Nhiều ngày và nhiều tháng trôi qua.

Sang năm mới, Hachiko nghe thấy những tiếng hát và tiếng hét, cả

những chiếc chuông vọng từ đền thờ và những tiếng nổ đinh tai của pháo
hoa tô vàng nền tuyết trắng.

Ở Tokyo thỉnh thoảng có tuyết rơi vào tháng Hai và thường xuyên vào

tháng Ba, nhưng với Hachiko, cái lạnh, gió hay những trận mưa làm nó ướt
nhẹp từ đầu đến chân đều không có nghĩa lí gì. Cứ đến năm giờ rưỡi nó lại
đứng chờ ở sân ga và quan sát tất cả các hành khách, từng người, từng
người một.

Đến tháng Tư, trong các công viên, sự sống lại nhú lên, và điều này càng

khích lệ nó đứng chờ ở sân ga, quan sát tất cả các hành khách từng người,
từng người một.

Khi đến ngày lễ Kodomo, trên những ngăn gác mái tràn ngập tiệc tùng

và những lời chúc tụng, Hachiko nhớ lại lần đầu tiên nó nhìn thấy những
con cá chép đầy màu sắc bay phấp phới trên những cây sào dựng trước các
nhà và giáo sư đã giải thích cho nó rằng chúng có ý nghĩa như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.