HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 101

Nhưng bà quán chừng như không nghĩ đến chuyện này. Đối với bà ta,

cái ăn ở phút cuối cùng cũng quan trọng, cần thiết có lẽ còn cần thiết hơn
cái ăn lúc bình thường. Và vô tình, chính bà đã giải đáp cái điểm mà tôi
đang thắc mắc :

- Tôi nghĩ càng thương hại. Nhưng ít nhiều miễn đã có ăn được rồi,

còn hơn chết đói, chết khát. Tôi biết anh ta cố gắng là vì thế đó thôi. Mô
Phật !...

Tôi vụt hiểu ra. Tôi vụt hiểu cái tầm quan trọng của những miếng ăn

cuối cùng. Những bữa ăn thường chỉ làm dịu được cái đói của một ngày,
một buổi, nhưng bữa ăn, ở cái phút giã từ dương thế, còn xoa dịu cả một sự
thèm khát kéo dài vô tận trong thế giới u minh. Sự tin tưởng ấy càng ngây
thơ, vô lý, càng làm cho lòng tôi xót xa thêm vì cảnh sắp chết. Hơn cả bà
quán lúc này, tôi lại đâm ra băn khoăn, không biết đũa xôi và mấy miếng
ram nhỏ vừa rồi có đủ để an ủi và xóa tan trong đầu óc gã tử tù, đang lê
những bước chân rối loạn, tiến dần lên bãi pháp trường, cái ám ảnh của một
sự vô phước lớn lao cộng thêm với cái vô phước phải chết nhục nhã như
một con vật bị người ta quật ngã không chút xót thương.

Tôi lại nhìn mâm cơm để rồi quay mặt đi vì không nỡ ngắm lâu. Tôi

bảo bà quán :

- Bà thu dọn đi. Ai lại để mãi thế…

Có lẽ bà quán cũng hiểu ý tôi và đồng một tâm sự như tôi, nên bà đâm

ra lúng túng. Chả nhẽ cứ để y mâm cơm như thế mà nhìn. Nhưng dọn đi thì
dọn đi đâu. Chẳng ai có lòng dạ nào mà thừa hưởng được bữa ăn cuối cùng
của một kẻ tử tù. Nhưng đổ đi thì cũng phí phạm và bất nhẫn làm sao. Giữa
lúc bà quán đang phân vân, hết nhìn mâm cơm đến nhìn tôi như hỏi ý kiến,
thì bỗng bà quay mặt ra sân, kêu lên với giọng vui mừng :

- À may quá ! Năm Khụ !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.