HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 140

QUA CƠN THỬ LỬA

- ANH huyện Thanh !

Vừa gọi xong, Tuấn biết mình lỡ lời vì nghĩ cái lối xưng hô này có thể

làm cho người bạn cũ phải ngượng. Tuấn vội sửa lại :

- Anh Thanh ! Gặp lại anh, mừng quá !

Một người đàn ông vào khoảng ba lăm, đẫy đã trong bộ đồ bà ba bằng

vải nhuộm xám đã cũ, đang ngồi cúi đầu ăn bún ở phía đầu hồi chiếc quả
đàn dài trong quán, ngẩng lên nhìn với cái dáng bỡ ngỡ một lúc, rồi vui vẻ
cười lớn :

- À, anh Tuấn. Anh nhìn ra được tôi, giỏi thật. Nhiều người quen cũ

gặp lại… tôi có nhắc họ mới nhận ra. Tôi khác xưa nhiều lắm phải không ?

Tuấn gật đầu :

- Có khác nhiều, nhưng tôi vẫn nhận được dễ dàng. Hiện giờ anh ở đâu

?

- Tôi à ? Từ ngày chiến cuộc xảy ra, tôi tản cư, dời chỗ trú ngụ có đến

bốn năm lần, rồi lên trên này ở mãi cho đến bây giờ. Gian truân nhiều nỗi
lắm anh ơi ! Nhưng vẫn sống.

Ngừng lại nhìn Tuấn, Thanh vui vẻ :

- Anh chẳng khác trước bao nhiêu ! Gặp anh thật đáng mừng. Nhà tôi ở

cách đây độ bảy tám cây số. Chắc anh cũng lên ngả ấy chứ gì. Anh ghé tôi
chơi. Chúng ta ăn xong rồi cùng đi nhá ! Bún ở quán này khá ngon mà lại
rẻ.

Nói xong, Thanh lại cười, lùa bún và thịt vào đầy mồm, cắn ớt rồi nhai

nhồm nhoàm. Giọng cười khoái trá cùng thái độ rất tự nhiên, dung dị của
Thanh lúc này khiến Tuấn phải ngơ ngác và đâm thẹn vì sự ức đoán sai lầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.