HAI CHẬU LAN TỐ TÂM - Trang 249

- Ấy đừng, chớ dại ! Thiếu chi bài mà lạ hát cái bài ấy, lỡ ông Dương

ông ấy phát bồ đề tâm mà bỏ về chùa thì có phải thiệt hại cho người ta
không ! Hát bài « bắc thang lên hỏi ông trời » ấy ! Hay là « Giọt sương trĩu
nặng… » hay là… hay là…

- Hay là cứ « A di đà phật » mà hát đi cũng được ! Đọc lấy mười lần

bài « bát nhã ba la mật đa tâm kinh » ông ấy cũng chưa nhúc nhích nữa là
một bài hát, mà lại do Thu Thủy hát lên nữa.

Nhưng không thấy ông thầy Dương trả lời. Nhìn lại thì ra men nồng

gió mát, và tiếng đàn ngọt hát hay đã kéo vị trụ trì ấy vào giấc ngủ từ bao
giờ rồi.

Cuộc vui lại kéo dài ra. Trăng lên đã cao lắm, càng về khuya, giám

Khôi đàn càng thấy hay và Thu Thủy hát càng thấy mùi để bọn trưởng
Tước, Viên Thiệu nằm nghe cũng riu dần mắt lại rồi ngáy lên như sấm.

Tiếng đàn vừa dứt, giám Khôi kéo Thu Thủy vào khoang thuyền. Và

trước khi đóng bửng lại, hắn thò đầu ra mà dặn anh lái đò :

- Hễ nghe súng thành nổ là thức người ta dậy. Nhớ chớ đừng quên.

Sáng hôm sau, miệng hãy còn dư vị của bữa ruốc cá, mà lòng thì nhộn

lên những niềm vui sướng ở bên người đẹp, giám Khôi gập đôi người lại
mà đi đưa đám ông khóa Miện từ tinh mơ đất. Đám đi khỏi cầu Gia Hội,
một người đàn bà đã cao tuổi đứng bên đường chỉ vào giám Khôi lúc ấy
đang khóc sướt mướt ở bênh cạnh linh xa, bảo bà bên cạnh.

- Bà coi ! Rể đó. Rể mà khóc nhiều và trông bộ lại buồn bã, đau đớn

hơn cả bày con.

Bà kia liền đáp :

- Chào ! Rể đó à ! Bất nhơn chưa ! Trông cái tướng bơ phờ, hốc hác mà

thấy hắn khóc to hơn ai hết, tôi lại tưởng là con chớ. Ờ, mà quên đi nữa !
Chừ ngó lại áo quần mới biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.