HAI KINH THÀNH - Trang 118

cả chuyển đến một cửa sổ nhìn ra cảnh âm u chập choạng bên ngoài.
Lucie ngồi cạnh cha; Darnay đứng bên cô; Carton tựa vào một cửa sổ.
Những tấm màn dài và trắng gặp cơn gió giông quay cuồng tràn vào
góc phố này lại bay thốc ngược lên, rập rờn như những hồn ma đập
cánh.

− Mưa vẫn rơi nặng hạt nhưng thưa thớt, - bác sĩ Manette nói. -

Giông tố rồi sẽ đến.

− Chắc chắc sẽ đến, - Carton nói.
Họ nói khe khẽ, giống như lúc người ta đang theo dõi và đợi chờ;

giống như những người ngồi trong phòng tối luôn thì thào lúc theo dõi
và đợi chờ ánh chớp lóe.

Phố xá vang tiếng người hấp tấp lao đi tìm chỗ trú trước khi giông

bão ập tới; góc phố hồi vọng tuyệt vời này lại vang động âm ba những
bước chân đến và đi nhưng không một người nào tới đây.

− Biết bao con người, thế mà vẫn tĩnh mịch! - Darnay thốt lên sau

khi mọi người lắng nghe những tiếng vọng một hồi lâu.

− Lạ kỳ quá phải không, anh Darnay? - Lucie nói. - Có lúc em ngồi

đây cả buổi tối cho tới khi em tưởng là... ồ, nhưng ngay cả một chút
tưởng tượng ngớ ngẩn ấy cũng khiến em run sợ đêm nay, khi bốn bề
tối tăm đến u ám...

− Chúng ta hãy run sợ cùng nhau. Em tưởng tượng điều gì?
− Có thể anh chẳng hình dung được đâu. Những ý tưởng bất chợt ấy

chỉ gây xúc động với ai nghĩ ra thôi; chứ không truyền sang người
khác được. Có lúc em ngồi đây một mình cả buổi tối, lắng nghe, cho
đến khi em tưởng tượng những tiếng dội đó là tiếng vọng của mọi bàn
chân rồi sẽ bước vào cuộc sống của chúng ta.

− Nếu vậy thì cuộc đời ta sẽ có ngày đón nhận đoàn đoàn lớp lớp, -

Sydney Carton góp tiếng theo kiểu buồn rầu quen thuộc của anh ta.

Những tiếng chân không dứt, và những âm ba hối hả đó càng lúc

càng dồn dập. Góc phố vang dội tiếng chân bước; có lúc tưởng đâu
ngay dưới những cửa sổ này; có lúc tưởng đâu ở ngay trong phòng; có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.