HAI KINH THÀNH - Trang 119

tiếng chân đến; có tiếng chân đi; có tiếng bước xa dần; có tiếng bước
dừng lại; tất cả văng vẳng ngoài phố xa và không một bóng người nào
xuất hiện.

− Bao tiếng chân đó đều nhắm đến tất cả chúng ta, hay là chia ra

nhắm đến từng người, tiểu thư Manette?

− Em không biết, anh Darnay; em đã nói đó chỉ là tưởng tượng ngớ

ngẩn, nhưng anh hỏi thì em kể. Khi em buông thả theo tưởng tượng
đó, em chỉ có một mình, nhưng rồi em tưởng như đó là tiếng chân của
những người sẽ bước vào cuộc đời em, cuộc đời cha em.

− Tôi sẽ đón họ vào đời tôi! - Carton nói. - Tôi sẽ không hề thắc

mắc và ra điều kiện gì. Sẽ có đoàn đoàn lớp lớp kéo tới phía chúng ta,
tiểu thư Manette, và tôi nhìn thấy họ... dưới ánh chớp này. - Anh nói
thêm mấy lời cuối sau một tia chớp lòe soi rõ bóng anh đang uể oải
tựa vào cửa sổ.

− Và tôi nghe tiếng họ! - Carton nói lên sau một tràng sấm động. -

Họ đến kìa, mau lẹ, hung hăng, và cuồng nộ!

Anh ta mô tả cơn cuồng phong bạo vũ ập tới và mưa cắt lời anh vì

không thể nghe ai nói được gì nữa trong tiếng giông tố rung rền. Một
trận bão nhớ đời với sấm sét nổ tung, nước tuôn như trút, trời gầm
chớp lóe, và mưa xối xả, mãi cho đến khi vầng trăng ló dạng lúc nửa
đêm.

Chiếc chuông lớn của giáo đường Saint Paul gõ một tiếng vào trời

quang khi ông Lorry lên đường quay lại khu Clerkenwell, có Jerry
chân mang giày ủng, tay cầm đèn lồng, hộ tống. Giữa Soho và
Clerkenwell có những quãng đường vắng vẻ, ông Lorry vốn ngại bọn
cướp nên luôn nhờ Jerry đến đón về nhà; mặc dù thường lệ thì ông đã
phải ra về từ hai giờ trước rồi.

− Chưa thấy đêm nào như đêm nay, Jerry! - Ông Lorry nói. - Đêm

mưa gió kiểu này thì người chết đội mồ sống dậy hết.

− Tôi cũng chưa thấy đêm nào như đêm nay, thưa ông... mà tôi cũng

không mong thấy... thấy mưa gió thế này... - Jerry đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.