HAI KINH THÀNH - Trang 146

− Đúng, thưa ngài. Ở đất nước ấy, tôi sẽ bảo toàn được danh dự gia

đình. Bỏ xứ ra đi thì tôi sẽ không làm hoen ố danh dự dòng họ vì tôi sẽ
không còn mang tước vị gì nữa.

Tiếng rung chuông đã báo gia nhân thắp đèn trong phòng ngủ kề

bên. Qua cánh cửa ăn thông, căn phòng đó đã sáng rực. Hầu tước nhìn
về hướng phòng ngủ và lắng nghe tiếng chân rút lui của người hầu.

− Anh quốc đúng là rất hấp dẫn đối với cậu, cho dù ở đó cậu không

thành công gì mấy, - ngài nhận xét và gương mặt thản nhiên ấy tươi
cười quay nhìn người cháu.

− Như tôi đã nói, để thành công ở nơi đó, tôi biết mình sẽ phải

mang ơn ngài, thưa ngài. Còn ngoài ra đó là chốn dung thân của tôi.

− Cái bọn Ăng-lê khoác lác đó vẫn nói Anh quốc là chốn dung thân

của nhiều người. Cậu có biết một đồng hương cũng tìm chốn dung
thân ở bên đó không? Một bác sĩ?

− Biết.
− Cùng với cô con gái?
− Đúng
− À, - Hầu tước nói. - Cậu đã mệt rồi. Tạm biệt!
Trong lúc ngài cúi chào hết sức lịch thiệp, gương mặt tươi cười lại

có vẻ gì giấu giếm khiến những lời thốt ra cũng đầy bí hiểm, cả hình
ảnh lẫn âm thanh ấy như đập vào mắt, nện vào tai người cháu. Cùng
lúc đó, những đường thẳng mảnh quanh mi mắt và đôi môi mỏng bẹt
kia, cùng những nếp nhăn ở đầu mũi, đều uốn cong với vẻ châm biếm
khiến Hầu tước trông vừa đẹp vừa ác đến lạ.

− Đúng, - Hầu tước lặp lại. - Một bác sĩ cùng với cô con gái. Đúng.

Thế là bắt đầu triết lý mới. Cậu đã mệt rồi. Tạm biệt!

Có dò hỏi bộ mặt đó thì cũng chẳng khác gì dò hỏi những mặt

tượng đá bên ngoài lâu đài. Người cháu ngỡ ngàng nhìn Hầu tước
trong lúc đi ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.