HAI KINH THÀNH - Trang 172

để tin vào điều mình nói. Những lời không mong đợi ấy đúng là viên
thuốc đắng quá lớn mà anh ta phải nuốt, và đã ráng nuốt. Khi đã nuốt
xong, Stryver vung vẩy ngón tay trỏ như đang cãi trước tòa với cả khu
Temple Bar này và dọa thầm trong bụng: “Còn bây giờ, cách thoát
khỏi chuyện này là chứng minh các người đều sai hết.”

Đó là chút mánh lới của chiến thuật ở tòa Old Bailey thường cứu

nguy cho anh ta khi tranh tụng. Stryver an lòng tự nhủ: “Cô sẽ không
chứng minh là tôi sai được đâu, tiểu thư à, chính tôi sẽ chứng minh là
cô sai.”

Vì thế, khi ông Lorry tới mười giờ tối mới ghé đến văn phòng,

Stryver đang ngồi giữa đống sách vở giấy tờ bừa bộn bày sẵn, dường
như trong đầu không còn bận tâm gì nữa đến chuyện hồi sáng. Thậm
chí anh ta còn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy ông Lorry, và tiếp khách với
vẻ lơ đãng của người đang bận rộn.

− Chà! - Vị sứ giả hôn nhân hiền hậu kia, sau nửa giờ uổng công lái

câu chuyện sang vấn đề này, đành phải nhắc nhở. - Tôi đã tới Soho.

− Tới Soho? - Stryver thản nhiên hỏi lại. - Ồ, hẳn rồi! Đầu óc tôi để

đâu rồi?

− Và tôi chắc chắn rằng, - ông Lorry nói, - tôi đã đúng khi ta nói

chuyện sáng nay. Ý kiến của tôi đã được khẳng định, và tôi lặp lại lời
khuyên đó.

− Cam đoan với ông, - Stryver đáp, giọng thân thiện, - tôi lấy làm

tiếc cho ông và tiếc cho cả người cha tội nghiệp kia. Tôi hiểu chuyện
này phải khiến gia đình ấy khó xử lắm; chúng ta đừng nói tới chuyện
này nữa.

− Tôi chưa hiểu ý ông, - ông Lorry nói.
− Chắc là không rồi, - Stryver gật gù với vẻ thoải mái và dứt khoát -

không quan trọng, không quan trọng.

− Nhưng việc này đúng là quan trọng, - ông Lorry nhấn mạnh.
− Không hề; tôi cam đoan với ông là không hề. Sau khi lầm tưởng

có lý trí ở chỗ không hề có lý trí, và lầm tưởng có khát vọng cao cả ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.