HAI KINH THÀNH - Trang 173

chỗ không có khát vọng cao cả, tôi đã nhận ra mình sai lầm, và không
bị thiệt hại gì. Các cô nương trước giờ cũng thường phạm phải những
điều dại dột tương tự, và cũng thường hối tiếc khi lâm vào cảnh nghèo
khó, tăm tối. Vì người mà nói, tôi tiếc là chuyện này không thành, bởi
vì nếu mà thành thì đúng là rủi ro cho tôi, xét theo quan điểm lợi lộc
vật chất; còn vì mình mà nói, tôi mừng là chuyện này không thành, bởi
vì nếu mà thành thì cũng đúng là rủi ro cho tôi, xét theo quan điểm lợi
lộc vật chất... không cần nói cũng biết là tôi chẳng được gì. Chưa có
thiệt hại nào xảy ra. Tôi chưa cầu hôn tiểu thư ấy, và nói riêng giữa tôi
với ông thôi, giờ nghĩ lại tôi thậm chí còn không chắc là mình có cần
lấy vợ tới mức đó không. Ông Lorry, ông đâu có kiểm soát được
những chuyện phù phiếm đỏng đảnh bất nhất của những cô gái đầu óc
rỗng tuếch; ông đừng có mơ tới chuyện đó nếu không muốn thất vọng.
Bây giờ xin đừng nói gì về chuyện đó nữa. Tôi đã nói rồi, tôi tiếc cho
họ nhưng mừng cho mình. Và tôi rất biết ơn ông đã cho phép tôi hỏi ý
và đã khuyên can tôi; ông hiểu rõ tiểu thư đó hơn tôi; ông nói đúng,
chuyện hôn nhân này sẽ không bao giờ xảy ra.

Ông Lorry sửng sốt tới độ ngẩn ngơ trố mắt nhìn Stryver đang sấn

sổ đẩy ông ra cửa, vẻ mặt chàng trạng sư như đang ban phát cho kẻ
lầm lạc là ông tất cả thiện chí, nhẫn nại và bao dung.

− Tự xoay xở đi nhé, kính thưa ông, - Stryver nói. - Đừng có nhắc

đến chuyện này nữa; cảm ơn ông lần nữa vì đã cho tôi hỏi ý ông; tạm
biệt!

Chưa kịp hiểu ất giáp gì ông Lorry đã bị tống ra ngoài trời đêm.

Còn Stryver nằm xuống sofa, nháy mắt với trần nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.