HAI KINH THÀNH - Trang 170

Việc tức giận nhưng bắt buộc phải nói bằng giọng kiềm nén đã

khiến các mạch máu của Stryver căng phồng một cách nguy hiểm khi
anh ta nổi nóng; những mạch máu của ông Lorry, bình thường cũng
không lộ rõ, giờ cũng nổi gồ lên khi tới lượt ông.

− Ý tôi là thế đó, thưa ông, - ông Lorry nói. - Xin đừng có hiểu sai ý

tôi.

Stryver đưa đầu cây thước kẻ lên miệng mút một hồi rồi gõ đầu

thước vào hàm răng theo một nhịp điệu có lẽ khiến anh ta ê nhức.
Stryver phá vỡ sự im lặng:

− Tôi thấy chuyện này lạ lùng đó, ông Lorry. Ông cố tình khuyên

tôi đừng tới Soho cầu hôn; tôi đây, Stryver của Luật sư đoàn Tối cao
Pháp viện.

− Ông có muốn nghe lời khuyên của tôi không, ông Stryver?
− Có, tôi muốn nghe.
− Tốt lắm. Vậy thì ông vừa nghe tôi nói rồi đó, và ông vừa nhắc lại

chính xác đó.

− Thế thì tôi chỉ biết nói là... ha ha, - Stryver cười bực bội, - chuyện

này thật là... ha ha... không tài nào hiểu nổi, cả quá khứ, hiện tại và
tương lai.

− Giờ nghe tôi đây, - ông Lorry tiếp tục. - Là con người của công

việc, tôi không có quyền nói gì về chuyện riêng tư này; vì là con người
của công việc, tôi chẳng biết chuyện này thế nào mà nói. Nhưng tôi
nói với tư cách một ông già đã từng bồng bế tiểu thư Manette hồi bé,
là người bạn tin cẩn của cả hai cha con tiểu thư Manette, và là người
hết lòng yêu quý cả hai. Chính ông tới đây hỏi ý tôi mà, nhớ lại đi.
Giờ ông lại cho rằng tôi nói không đúng à?

− Đâu có! - Stryver nói như rít. - Tôi không thể hiểu nổi lý lẽ thông

thường của người khác; tôi chỉ hiểu lý lẽ của tôi. Tôi tin là mình có lý
trong một số vấn đề, còn ông lại tin chuyện tào lao tầm phào không
đâu. Thật lạ lùng, nhưng ông nói đúng đấy, tôi chắc thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.