HAI KINH THÀNH - Trang 218

17. Đêm ấy

Chưa bao giờ mặt trời lặn trên góc phố yên tĩnh Soho lại huy hoàng

rực rỡ như buổi chiều đáng nhớ ấy khi ông bác sĩ và cô con gái ngồi
bên nhau dưới gốc tiêu huyền. Chưa bao giờ vầng trăng mọc trên kinh
thành London rộng lớn lại tỏa sáng dịu dàng như đêm ấy khi hai cha
con vẫn còn ngồi đấy và ánh trăng xuyên qua tàng lá soi chiếu gương
mặt hai người.

Lucie ngày mai sẽ thành hôn. Cô đã dành buổi tối cuối cùng này

cho cha, và chỉ có hai cha con dưới bóng cây.

− Cha có vui không, cha thân yêu?
− Hẳn rồi, con gái bé bỏng.
Cha con ngồi đã lâu nhưng ít nói gì. Trời còn đủ ánh sáng để làm

việc và đọc sách nhưng cô lại không bận bịu như thường lệ mà cũng
không đọc sách cho cha nghe. Thường khi ở bên cha dưới tàng cây
này, cô vẫn làm việc hay đọc, nhưng lần này thì khác hẳn, không gì có
thể thay đổi được hôm nay.

− Còn con tối nay cũng rất vui, thưa cha. Con hạnh phúc vô cùng

trong tình yêu Chúa đã ban ơn; tình yêu con dành cho Charles và
Charles dành cho con. Nhưng nếu đời con không còn được thờ kính
cha, hoặc giả việc gia thất này được sắp đặt để chia lìa cha con, cho dù
chỉ xa cách vài dãy phố, thì bây giờ chắc con sẽ buồn khổ và ân hận
không lời nào tả xiết. Cho dù...

Dấu thế nào thì Lucie cũng nghẹn ngào bỏ lửng câu nói.
Dưới ánh trăng buồn, cô vòng tay ôm cổ ông Manette, ngả đầu vào

ngực cha. Ánh trăng lúc nào cũng buồn, buồn như ánh mặt trời - huy
hoàng rồi tắt lịm - như chính phận người phù du.

− Cha thân yêu! Cha nói con nghe một lần cuối được không, có thật

cha hoàn toàn chắc chắn là không có tình cảm mới mẻ nào, hay trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.