HAI KINH THÀNH - Trang 223

Bác sĩ Manette rất vui vẻ trong bữa ăn tối. Bàn ăn chỉ có ba người,

chị Pross là người thứ ba. Ông tiếc là không có Charles ở đây, trong
lòng cũng phản đối cái âm mưu tình cảm lặt vặt đã khiến chàng rể phải
vắng mặt, và ông nâng cốc thầm thương cho Charles.

Thế là đã đến lúc phải lui về phòng và cha con tạm biệt. Nhưng

trong đêm tĩnh mịch lúc ba giờ sáng, Lucie lại xuống dưới nhà lén vào
phòng cha, lòng vẫn chưa yên vì những nỗi sợ mơ hồ từ trước.

Nhưng mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí; bốn bề bình lặng; và người cha

đang say ngủ, mái tóc bạc như tranh xõa trên gối êm, và hai bàn tay
cha nằm im dưới tấm chăn phủ. Cô đặt cây nến vướng víu vào vùng
bóng tối đằng xa, rón rén tới giường cha, hôn lên môi ông rồi cứ cúi
nhìn hồi lâu.

Trên gương mặt đẹp kia, nét cay đắng của những ngày giam cầm đã

phai, nhưng bác sĩ đã che đậy hết dấu vết quá khứ bằng một quyết tâm
mạnh mẽ tới mức cả trong giấc ngủ ông cũng không cho phép để lộ ra.
Đêm ấy trong khắp cõi miên trường bao la, không thể tìm thấy một
gương mặt nào bình an hơn, quả quyết hơn, và âm thầm hơn trong
cuộc chống cự với kẻ tấn công vô hình.

Lucie rụt rè đặt tay lên ngực ông, và cầu nguyện xin cho cô được

hết lòng hiếu thảo cho xứng đáng với những khổ đau người cha đã
gánh chịu. Rồi cô rụt tay về, hôn lên môi cha lần nữa, và ra khỏi
phòng. Thế là bình minh đến, và bóng lá tiêu huyền xao động trên
gương mặt ông, khẽ khàng như đôi môi Lucie mấp máy lời kinh cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.