HAI KINH THÀNH - Trang 229

dự phòng; tức là tìm kiếm lời khuyên nào đó mà ông nghĩ là tốt nhất
cho tình trạng của bác sĩ Manette.

Hy vọng bác sĩ chóng hồi phục và như thế sẽ tiện lợi cho cách thứ

ba, ông Lorry quyết định quan sát ông Manette thật kĩ nhưng càng kín
đáo càng tốt. Thế là lần đầu tiên trong đời, ông thu xếp tạm nghỉ việc
ở Tellson và túc trực bên cửa sổ trong phòng bác sĩ.

Ông thấy ngay là có cố bắt chuyện với ông Manette chỉ càng tệ hại

thêm, vì càng bị thúc ép thì ông bác sĩ càng rối trí. Ông Lorry từ bỏ ý
định ấy ngay ngày đầu tiên và quyết định chỉ ngồi yên trước mặt ông
Manette, tránh xa một chút, im lặng như một cách phản kháng lại
chứng hoang tưởng của ông bác sĩ, hoặc ngăn chặn cho nó đừng trầm
trọng thêm. Cho nên ông cứ ngồi bên cửa sổ, đọc hay viết gì đó, cố hết
sức tỏ ra thoải mái, tự nhiên cứ như trong phòng này ai muốn tự do
làm gì thì làm.

Trong ngày đầu tiên, ai cho ăn uống gì thì bác sĩ Manette ăn uống

và cứ cặm cụi làm giày, cho đến khi không còn ánh sáng - trời đã tối
đến mức ông Lorry không tài nào đọc hay viết gì được mà ông
Manette còn làm việc thêm nửa giờ nữa mới cất dụng cụ chờ sáng mai
tiếp tục. Lúc đó ông Lorry mới đứng dậy nói:

− Ông có muốn ra ngoài không?
Bác sĩ cúi gằm nhìn sàn nhà hai bên như ngày xưa, rồi ngước lên

như ngày xưa, rồi nhắc lại bằng giọng khe khẽ ngày xưa:

− Ra ngoài?
− Vâng, đi dạo với tôi đi. Sao lại không nhỉ?
Bác sĩ không buồn trả lời, cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng ông

Lorry tưởng chừng đã nhìn thấy ông bác sĩ - trong lúc khòm lưng trên
băng ghế trong bóng tối, hai khuỷu tay chống gối, đầu gục trong hai
bàn tay - đã mơ hồ mấp máy câu hỏi “Sao lại không?”. Với sự sắc sảo
của người chuyên nghiệp, ông Lorry đã nhận ra điều kiện thuận lợi, và
ông quyết cứ duy trì như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.