HAI KINH THÀNH - Trang 228

cũng đã quay lại. Ông làm việc cần cù - có vẻ nôn nóng - cứ như công
việc bị chậm trễ lâu rồi.

Ông Lorry liếc nhìn chiếc giày trên tay bác sĩ và nhận ra đó chính là

chiếc giày đang làm dang dở ngày nào. Ông nhặt chiếc còn lại nằm
bên cạnh ông Manette và hỏi kiểu giày.

− Giày bách bộ của tiểu thư, - bác sĩ nói lầm bầm, không ngẩng lên.

- Lẽ ra xong lâu rồi. Để yên đó.

− Ồ, bác sĩ Manette. Hãy nhìn tôi đi!
Bác sĩ làm theo một cách phục tùng máy móc như ngày trước, tay

vẫn không ngừng việc.

− Ông biết tôi mà, bạn ơi? Nghĩ lại đi. Việc này đâu có đúng nghề

của ông.

Không cách gì khiến bác sĩ Manette nói lời nào nữa. Ông cứ ngẩng

lên một lúc mỗi khi nghe bảo ngước nhìn, nhưng có hỏi han mấy cũng
không thốt một tiếng. Ông cứ làm, làm, làm việc trong im lặng, và lời
ông Lorry cứ như rơi rụng trong thinh không hay bật vào một bức
tường không hồi vọng. Tia hy vọng duy nhất mà ông Lorry thấy được
là ông bác sĩ đôi lúc vẫn lén ngước nhìn lên dù không ai yêu cầu.
Những lúc đó, ánh mắt bác sĩ như nhuốm vẻ tò mò hay hoang mang -
chẳng khác nào ông Manette đang cố hóa giải bao hồ nghi trong tâm
trí.

Ông Lorry lập tức ghi khắc ngay hai điều quan trọng hơn hết; thứ

nhất là không được cho Lucie biết chuyện này; thứ hai là phải giấu kín
với những người có quen biết ông bác sĩ. Cùng với chị Pross, ông liền
tiến hành điều quan trọng thứ hai trước, bằng cách loan tin bác sĩ
không khỏe nên cần nghỉ ngơi hoàn toàn vài hôm. Về phần Lucie thì
chị Pross vì lòng tốt mà phải lừa dối; chị ta viết thư nói là bác sĩ có
công việc cần phải vắng nhà và trong thư chị bịa chuyện có nhận được
mấy dòng thư vội vàng của bác sĩ gửi về nhà báo tin.

Ông Lorry buộc phải dùng cả hai phương sách này với hy vọng là

bác sĩ sẽ sớm tỉnh trí lại. Trong trường hợp đó, ông còn một cách nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.