HAI KINH THÀNH - Trang 244

thuộc về anh!

− Charles ơi, em nghĩ là anh Carton đáng được quan tâm và tôn

trọng hơn là những gì anh đã nói về anh ta tối nay.

− Thật à, em yêu? Vì sao em nói vậy?
− Đó là điều không nên hỏi đó. Nhưng em nghĩ... em biết... anh ta

xứng đáng được như thế.

− Nếu em biết như thế là đủ rồi. Thế em muốn anh làm gì đây, em

yêu?

− Anh yêu, em muốn anh luôn rộng lượng với anh ta, bao dung với

những lỗi lầm khi anh ta không có mặt. Em muốn anh tin rằng anh ta
là người có trái tim hầu như luôn luôn khép kín, và hằn sâu nhiều vết
thương. Anh yêu, em đã thấy trái tim ấy ứa máu.

− Anh thật đau lòng khi biết mình đã xử tệ với anh ta như vậy, -

Charles Darnay thốt lên sửng sốt. - Anh không hề nghĩ là anh ta nhạy
cảm đến mức đó.

− Đúng vậy đó, anh yêu. Em e là anh ta không thể nào thay đổi

được; không có hy vọng gì cải thiện được cá tính hay số mệnh của anh
ta. Nhưng em tin anh ta là người có khả năng làm nhiều điều tử tế, tốt
đẹp, thậm chí là hào hiệp nữa.

Niềm tin trong trắng dành cho kẻ thất bại kia khiến Lucie đẹp rạng

ngời tới mức người chồng có thể lặng ngắm nàng hàng giờ.

− Anh thương yêu! - Lucie nép sát vào anh, tựa đầu vào ngực anh,

ngước nhìn. - Xin hãy nhớ là chúng mình hạnh phúc biết bao trong khi
anh ta khốn khổ biết bao!

Lời khẩn khoản đó khiến Darnay xúc động.
− Anh sẽ nhớ mãi điều ấy, em yêu! Anh sẽ ghi nhớ suốt đời.
Anh cúi xuống mái tóc vàng, hôn lên đôi môi hồng thắm của Lucie

và vòng tay ôm lấy nàng. Nếu có kẻ lang thang đau khổ nào đang đếm
bước chân qua những phố đêm mà nghe được lời thổ lộ ngây thơ của
nàng, mà thấy được những giọt lệ xót thương tràn ứa đôi mắt xanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.