HAI KINH THÀNH - Trang 328

Nếu những động tác có bộc lộ chút đẹp mắt nào thì sự khủng khiếp lại
càng tăng khi mọi điều vốn tốt đẹp giờ biến dạng và lầm lạc hết thảy.
Bầu ngực thiếu nữ phơi trần theo điệu vũ, hay mái đầu xinh xắn ngây
thơ điên loạn cùng nhịp múa, bàn chân thoăn thoắt nhón cao trong
vũng bùn ngập máu này, đó là những điển hình của một thời đại hỗn
mang.

Đó là điệu múa Carmagnole. Trong lúc đoàn người đi qua, bỏ mặc

Lucie sợ hãi, rụng rời trước cửa nhà gã thợ cưa, những bông tuyết nhẹ
êm rơi phủ trắng mềm mặt đất thản nhiên như không có gì.

− Ôi! Cha ơi! - Nàng buông hai bàn tay đang che mặt xuống thì đã

thấy người cha đứng trước mặt. - Cảnh tượng thật ghê sợ, bạo tàn!

− Ta biết, con yêu, ta biết. Ta đã nhìn thấy nhiều lần. Đừng hốt

hoảng! Không ai hãm hại con đâu.

− Con không sợ cho thân con, thưa cha. Nhưng khi nghĩ đến chồng

con đang nằm trong quyền sinh sát của những con người này...

− Chẳng bao lâu nữa không ai còn quyền sinh sát đối với Charles.

Khi cha ra đây, chồng con đang lên chỗ cửa sổ đó, và cha đến nói cho
con hay. Ở đây không còn ai nhìn ngó. Con có thể gửi một cái hôn về
phía mái nhà dốc trên cao nhất.

− Con sẽ làm ngay, thưa cha, và gửi cả linh hồn con!
− Con không nhìn thấy Charles được phải không, con gái tội nghiệp

của ta.

− Không, thưa cha, - Lucie vừa nói vừa khóc đầy mong mỏi lúc

nàng gửi một chiếc hôn theo gió, - con không thấy.

Bước chân trên tuyết. Chị Defarge.
− Xin chào, nữ Công dân, - tiếng ông bác sĩ.
− Xin chào, Công dân. - Lời chào đáp đi qua, chỉ có thế. Chị

Defarge đi mất, như một bóng đen trên đường tuyết ưắng.

− Giờ cha đưa con về, con yêu. Hãy vì Charles mà vui vẻ và can

đảm rời khỏi nơi này. Giỏi lắm, - hai cha con đã rời góc đường ấy. -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.