HAI KINH THÀNH - Trang 57

không hề có chiếc cầu treo nào, và lúc trông thấy xe ngựa đang chờ
ngoài đường lộ, ông buông tay cô con gái ra và lại vò đầu bứt tóc.

Không có ai tụ tập trước cửa; không bóng ai thấp thoáng sau những

ô cửa sổ; đường phố vắng tanh không một người qua lại. Sự im lặng
và hoang vắng khác thường ngự trị. Chỉ có một người duy nhất là chị
Defarge - đang đứng tựa cửa, tay vẫn đan len và không nhìn thấy gì
cả.

Người tù chui vào cỗ xe, cô con gái lên theo, ông Lorry đang đặt

chân trên bậc lên xuống chưa kịp vào thì kẻ đáng thương kia lại nài
xin được mang theo băng ghế thợ giày và những chiếc giày làm dang
dở. Chị Defarge lập tức bảo anh chồng để chị ta đi lấy, và rời khỏi ánh
đèn, băng qua sân, tay vẫn không ngừng đan. Chị ta nhanh chóng
mang các thứ ấy xuống trao cho họ; rồi lập tức quay lại ngưỡng cửa,
tay vẫn đan, mắt không thấy gì.

Defarge leo lên ghế xà ích rồi hô to “Ra cổng thành!”. Người đánh

xe quất roi và tất cả lóc cóc lên đường dưới những ngọn đèn tù mù
đòng đưa trên cao.

Băng qua những ngọn đèn đòng đưa trên cao - tỏ hơn ở những phố

giàu, và mờ hơn ở những phố nghèo - băng qua những cửa hiệu thắp
sáng, đám đông hoạt náo, tiệm cà phê rực đèn, và những cửa hí viện,
xe tới một cổng thành. Ở đó là một chốt canh và những binh lính cầm
đèn trên tay.

− Giấy thông hành đâu, lữ khách?
− Bẩm quan, đủ cả đây, - Defarge vừa nói vừa xuống xe, và kéo

người lính gác ra một bên, - đây là giấy tờ của quý ngài trong xe,
người tóc bạc đó. Họ đã giao phó giấy tờ cho tôi, cùng với người kia,
ở chỗ... - Anh hạ giọng xuống, mấy ngọn đèn nhà binh xách tay đu
đưa, và một cánh tay mặc quân phục chìa một ngọn vào trong cỗ xe,
đôi mắt của người lính cầm đèn nhìn mái đầu bạc với vẻ soi mói khác
hẳn bình thường.

− Được rồi. Đi đi! - Người lính gác thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.