HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 210

- Thôi đi đi, của nợ ạ, - quận công nói, - nhưng hãy chú ý là tôi chỉ cho có
nửa giờ thôi đấy.
- Liệu tôi có thể hứa hẹn với người kế tục cho cha Marteau về sự chiếu cố
của Đức ông không ạ?
- Được miễn là ông ta đừng có cho nấm vào trong bánh, anh biết đấy, -
hoàng thân nói thêm, - những cây nấm ở vùng Vincennes chết người đối
với gia đình tôi đấy.
Không nhận thấy ý bóng gió, La Ramée đi ra và năm phút sau, viên sĩ quan
trực gác vào mượn cớ bầu bạn với hoàng thân để làm rạng rỡ thêm cho ông,
nhưng kỳ thực là để thi hành mệnh lệnh của tể tướng là không được rời mắt
khỏi người tù.
Nhưng trong năm phút ngồi một mình, quận công có đủ thời giờ để đọc lại
bức thư của bà de Montbazon, nó chứng tỏ cho người tù thấy rằng bạn bè
ông không quên ông và lo liệu việc giải thoát cho ông. Bằng cách nào, ông
chưa rõ, nhưng ông tự hứa là sẽ làm cho Grimaud nói ra, dù bác ta có câm
lì. Càng biết rõ tính nết Grimaud, ông càng tin cậy bác nhiều hơn, và ông
hiểu rằng bác ta bày đặt ra tất cả những trò hành hạ vặt vãnh đối với ông
chẳng qua là để cho bọn lính canh khỏi nghi ngờ rằng bác có thể thông
đồng với quận công.
Mưu chước ấy khiến quận công đánh giá rất cao trí tuệ của Grimaud, và
ông nhất quyết tin cậy hoàn toàn ở bác.
Chú thích:
(1) Tiểu thuyết thôn đã của Ônorê d Uyêcphê (1607-1628) về chuyện ái
tình giữa Xeladông và nàng Axtre.
(2) (3) Trong nguyên bản: chữ cuistre (đê tiện) vần với chữ ministre (tể
tướng)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.