HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 24

chuyện, bàn tay vịn vào cổ con ngựa của người đối thoại. Đó chính là
người mà d Artagnan đang cần hỏi. Anh trở lại và nói với giáo chủ:
- Đấy là ông De Comminger.
Giáo chủ thúc ngựa về phía họ trong khi d Artagnan kín đáo lùi lại:
- Hoan hô Gitaud, - giáo chủ nói với kỵ sĩ, - mặc dù ông đã sáu mươi tư
tuổi tôi thấy ông vẫn như xưa, lanh lẹn và tận tuỵ. Ông nói gì với chàng trai
này thế?
- Thưa đức ông, - Gitaud đáp - tôi bảo anh ấy là chúng ta đang sống trong
một giai đoạn kỳ dị, và ngày hôm nay giống hệt một trong những ngày của
khối Liên Minh mà tôi từng nghe nói đến rất nhiều trong thời trai trẻ. Anh
có biết trong phố Saint-Denis và Saint-Martin, người ta không có việc gì
khác ngoài việc dựng các vật chướng ngại không?
- Ông bạn Gitaud thân mến, thế Comminger trả lời ông thế nào?
- Thưa Đức ông, - Comminger nói, - tôi trả lời rằng muốn một Liên Minh,
họ chỉ thiếu một điều mà tôi thấy là khá quan trọng đó là một quận công De
Guise (2) vả chăng người ta không làm hai lần cùng một việc.
- Không, nhưng họ sẽ làm một La Fronde như họ bảo, - Gitaud đáp.
- La Fronde, đó là cái gì? - Mazarin hỏi.
- Thưa Đức ông, đó là cái tên họ đặt cho bè đảng của họ.
- Tên ấy từ đâu ra?
Hình như cách đây mấy ngày. Ông tham nghị Basơmông có nói ở trong
Cung rằng tất cả những người làm loạn giống như bọn học sinh dùng ná
bắn đá trong các hầm hố ở Paris, khi thấy viên cảnh sát đến thì chạy đi, rồi
lại tập hợp lại. Thế là họ chớp lấy cái đó, giống như bọn ăn xin ở Bruxelles
đã làm, vả họ tự xưng là Fronde. Hôm nay và hôm qua, mọi thứ đều là của
La Fronde, bánh trái, mũ mãng, găng, bao tay, quạt; nhưng này nghe kìa.
Quả nhiên lúc ấy một cửa sổ mở ra, một người đàn ông đứng đó và bắt đầu
hát:
Một cơn gió Fronde
Nổi từ sớm tinh mơ
Chắc là nó gầm thét
Chống lại Mazarin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.