HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 328

Đã lỡ không kịp sang phà cùng với đám lữ khách, Raoul dừng lại đợi
Olivain.
Vừa lúc ấy có tiếng kêu vang lên từ ngoài sông. Raoul quay lại xem và phải
lấy tay che mắt vì bị chói nắng xế chiều.
- Olivain! - anh kêu lên, - ta nhìn thấy cái gì ở ngoài kia nhỉ?
Một tiếng kêu thứ hai nổi lên còn chói tai hơn nữa.
- Ôi, ông ơi - Olivain nói, - dây kéo phà đứt và phà bị trôi.
- Nhưng cái gì ở dưới nước kìa? Nó đang giãy giụa.
- À, đúng rồi! - Raoul vừa nói vừa chăm chăm nhìn vào một điểm ở trên
sông mà tia nắng mặt trời chiếu lên rực rỡ thì thấy một con ngựa và một kỵ
sĩ.
- Họ đang chìm, - Olivain kêu lên.
Đúng thế và Raoul cũng vừa mới cảm thấy chắc chắn một tai nạn xảy ra và
một người sắp chết đuối. Anh nới tay cương, thúc đinh vào bụng ngựa, nó
đau quá và cảm thấy không vướng víu gì nữa bèn nhảy vọt qua một hàng
lan can bao quanh bến đò và rơi tõm xuống sông làm nước và bọt bắn tung
tóe ra xa.
- Ôi! Lạy Chúa? - Olivain kêu lên. - Ông làm cái gì thế, ông ơi!
Raoul điều khiển con ngựa đến phía kẻ khốn khổ đang bị nguy ngập. Đó
chẳng qua là một trò tập dượt quen thuộc đối với anh.
Được nuôi nấng bên bờ sông Lois có thể nói anh được ru trên sông nước;
hàng nghìn lần anh bơi qua sông và hàng trăm lần anh cưỡi ngựa bơi qua.
Arthos lo xa đến thời cho cậu tử tước vào lính đã rèn cho cậu dày dạn trong
tất cả những cuộc tập dượt đó.
- Ôi, lạy Chúa, - Olivain lại thất vọng kêu lên, - nhìn thấy ông thế này, bá
tước sẽ nói sao?
- Bá tước sẽ làm như tôi, - Raoul đáp và thúc mạnh con ngựa.
- Nhưng còn tôi, còn tôi! Tôi sang bằng cách nào? - Olivain thất vọng, mặt
tái mét, vừa kêu to vừa hoa chân múa tay ở trên bờ sông.
- Nhảy xuống đi, đồ nhút nhát? - Raoul bảo và vẫn bơi.
Rồi anh nói với người lữ khách đang giãy giụa ở cách anh hai chục bước.
- Cố gắng lên, ông ơi, tôi đến giúp ông đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.