HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 345

phúc lợi của cuộc đời mà họ đã để mất đi và chúng ta thì được hưởng, nên
mắt họ trở thành mờ xỉn.
- Cuối cùng, - Raoul nói, - con người tội nghiệp kia sắp có mục sư đến rồi.
Nhưng có Chúa chứng giám! Kẻ sám hối hình như có một bụng dạ tử tế
hơn là kẻ đi nghe xưng tội. Còn về tôi xin thú nhận là tôi quen nhìn các vi
linh mục theo một dung mạo khác hẳn cơ.
- A! Anh có hiểu không? - De Guise nói. - Lão này là một trong những thày
dòng lang thang chuyên đi ăn xin trên những đường cái lớn cho đến ngày
nào đó một lộc thánh từ trên trời rơi xuống với họ.
Đó phần lớn là người nước ngoài: người Ecossais, người Irlandais, người
Danois. Thỉnh thoảng người ta có chỉ cho tôi xem bọn ấy.
- Cũng xấu xí như thế ư?
- Không, gớm ghiếc phải chăng thôi.
- Cực thay cho kẻ bị thương tội nghiệp ấy phải chết trong tay một gã thày
tu như vậy.
- Ô hay? - de Guise nói, - việc xá tội không phải do kẻ nói ban cho mà do
từ Chúa. Tuy nhiên anh có muốn tôi nói với anh điều này không? Tôi thích
thà chết không sám hối, còn hơn là dây với một kẻ nghe xưng tội như thế.
Anh đồng ý với tôi phải không, tử tước? Mà tôi thấy anh vuốt ve cái báng
súng như có ý định đập vỡ đầu hắn ra.
- Phải, bá tước ạ, thật là một điều kỳ lạ và nó đến bắt chợt, anh ạ nhìn con
người ấy tôi cảm thấy một nỗi ghê sợ khó tả. Đã có lần nào anh thấy một
con rắn ngóc mình lên trên đường anh đi chưa?
- Chưa bao giờ, - de Guise đáp.
- Thế mà tôi, tôi đã gặp ở trong cánh rừng Blaisois của nhà tôi.
- Tôi còn nhớ lần đầu tiên một con rắn cuộn khúc nó nhìn tôi bằng cặp mắt
mờ xỉn, đung đưa cái đầu và thè lè cái lưỡi, tôi đứng ngây ra, tái mặt và
như bị mê đi cho đến lúc bá tước de La Fère…
- Ông bố anh à? - De Guise hỏi.
- Không, vị đỡ đầu của tôi, - Raoul đỏ mặt đáp.
- Hay lắm.
- Cho đến lúc bá tước de La Fère bảo tôi "Bragelonne, tuốt kiếm ra". Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.