HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 433

- Raoul, anh hãy ghé qua Luynes và hỏi xem bà công tước có tiếp anh được
không. Tôi rất vui lòng thấy anh không quên giữ lễ tiết. Anh hãy kêu
Grimaud và Olivain đi theo.
- Cả hai ư, thưa ông? - Raoul ngạc nhiên hỏi. Rồi anh chào và đi ra.
Nhìn Raoul đóng cửa lại và nghe anh gọi Grimaud và Olivain với cái giọng
vui mừng và ngân vang, Arthos thở dài.
- Từ giã ta nhanh quá, - Arthos vừa nghĩ vừa lắc đầu, nhưng nó tuân theo
quy luật chung. Bản chất đã sinh ra như vậy, nó nhìn về phía trước. Dứt
khoát là nó yêu con bé ấy, nhưng có phải vì yêu người khác mà nó yêu ta
kém đi không?
Arthos tự thú nhận rằng mình không ngờ đến sự ra đi vội vã ấy; nhưng
Raoul thật là vui sướng, đến nỗi mọi thứ trong tâm trí Arthos bị xoá nhoà đi
trước cái duyên cớ ấy.
Đến mười giờ mọi thứ đã sẵn sàng cho việc ra đi. Khi Arthos nhìn Raoul
lên ngựa thì thấy một tên hầu do bà de Chevreuse phái đến chào anh. Hắn
được sai đến nói với bá tước de La Fère rằng bà công tước đã biết tin cậu
thanh niên được bà che chở đã trở về và biết cả tinh thần thái độ của cậu
trong chiến trận ra sao, bà rất vui lòng gửi đến cậu những lời chúc mừng.
- Hãy thưa với bà công tước, - Arthos đáp, - rằng tử tước đang lên ngựa để
đi đến dinh Luynes.
Rồi sau khi lại dặn dò Grimaud rất cẩn thận, Arthos giơ tay ra hiệu cho
Raoul có thể đi.
Vả chẳng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Arthos thấy rằng để cho Raoul xa Paris
lúc này có lẽ cũng chẳng gì tai hại.
Chú thích:
(1) Người giống hệt mình (nhân vật trong kịch của Plôtơ và Môlie)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.