Hoàng hậu đã chuẩn bị hai bức thư: một do bà viết, một do công chúa
Henriette con gái bà viết. Bà đưa cho Arthos và Aramis mỗi người một bức
đề phòng trường hợp họ bị tách rời nhau, thì họ đều có cái để vua nhận ra,
rồi họ rút lui.
Xuống đến chân cầu thang, Milord de Winter dừng lại nói:
- Các ông đi một ngả, tôi một ngả để người ta khỏi nghi kỵ và chín giờ tối
nay chúng ta gặp nhau ở cửa ô Saint-Denis. Chúng ta sẽ dùng ngựa của
chúng ta chừng nào chúng ta còn đi được, rồi sau ta sẽ đi xe trạm. Lần nữa
xin cám ơn các bạn thân mến, cảm ơn nhân danh tôi và cám ơn nhân danh
hoàng hậu.
Ba nhà quý tộc siết tay nhau Bá tước de Winter đi đường Saint Honoré, còn
Arthos và Aramis đi với nhau.
Khi còn lại riêng hai ngươi bạn, Aramis hỏi:
- Này Bá tước thân mến, anh nói thế nào về việc này?
- Xấu lắm - Arthos đáp, - Rất xấu.
- Thế sao anh lại chấp nhận với vẻ nhiệt tình như vậy?
- Cũng như tôi sẽ luôn luôn chấp nhận sự bảo vệ một nguyên tắc lớn, d
Herblay thân mến ạ. Các ông vua chỉ có mạnh nhờ quý tộc, nhưng quý tộc
chỉ có thể lớn lên nhờ các ông vua. Cho nên ủng hộ nền quân chủ tức là
chúng ta ủng hộ chính mình.
- Chúng ta đi sang bên kia để cho người ta ám sát mình à? Tôi căm ghét
bọn Anh, chúng thô lỗ như tất cả những kẻ uống bia.
- Thế ở lại đây có hơn gì không nào? - Arthos nói, - để rồi chúng ta sẽ vào
nghỉ một chầu ở nhà ngục Bastille hoặc lâu đài Vincennes do đã giúp đỡ
cuộc vượt ngục của ông de Beaufort hay sao? A! Hãy tin tôi, Aramis ạ,
thực tình chẳng có gì phải luyến tiếc. Chúng ta tránh nhà tù. Và chúng ta
hành động như những người anh hùng, việc lựa chọn thật dễ dàng.
- Đúng thế; nhưng bạn thân mến ạ, dù sao cũng phải trở lại vấn đề đầu tiên
này thật dớ dẩn nhưng thật cần thiết đấy: anh có tiền không?
- Chừng đâu như một trăm pistol mà bác quản lý trang trại gửi cho tôi hôm
trước khi Bragelonne đi, nhưng tôi đã phải để năm chục cho Raoul: một
nhà quý tộc trẻ tuổi phải sống cho đàng hoàng chứ.