đó chỉ làm thay đổi bộ mặt của ông de Retz thôi(1). Như vậy hãy tin tôi
mọi việc thế nào cứ để nó thế. Vả chăng các ông chẳng còn là của mình
nữa; anh thuộc về hoàng hậu Anh quốc còn ông ta thuộc về La Fronde. Vậy
thì, nếu việc thứ hai mà anh tiếc là không thể hoàn thành, nếu như chẳng
quan trọng hơn việc thứ nhất…
- Ồ! Việc ấy quan trọng lắm chứ.
- Thế thì hãy làm luôn đi.
- Tiếc thay tôi không được tự do vào cái giờ tôi muốn: Vì là tối nay cơ,
đúng tối nay.
- Tôi hiểu, - Arthos mỉm cười nói, - Nửa đêm phải không?
- Gần như vậy.
- Biết làm thế nào bạn thân mến ơi, đó là những việc tự nó thu xếp được, và
anh sẽ thu xếp được, cốt là khi nào trở về sẽ có lời xin lỗi tử tế.
- Phải nếu tôi trở về.
- Mà nếu không trở về thì đã sao! Cần phải biết điều một chút chứ. Này
Aramis thân mến ơi, cậu chẳng còn phải ở tuổi hai mươi đâu.
- Rất tiếc, mẹ kiếp! A! Giá như mình còn ở tuổi đó nhỉ?
- Ừ, Arthos nói, - thì cậu sẽ làm khối chuyện điên rồ! Nhưng ta phải chia
tay nhau thôi. Tôi còn phải viếng thăm một vài chỗ, viết một lá thư. Cậu sẽ
đến rủ tôi lúc tám giờ hoặc tốt nhất, tôi đợi cậu đến cùng ăn tối lúc bảy giờ
nhé!
- Được lắm? - Aramis nói. - Tôi phải đi thăm hai chục nơi và viết chừng ấy
lá thư nữa.
Nói rồi, họ chia tay nhau Arthos đi thăm bà de Vendôme, ghi tên trước ở
nhà bà de Chevreuse và viết cho d Artagnan bức thư sau đây:
"Bạn thân mến,
Tôi cùng Aramis đi làm một việc quan trọng. Tôi muốn đến từ biệt cậu
nhưng không có thời gian. Đừng quên rằng tôi viết đây để nhắc lại rằng tôi
yêu mến cậu biết chừng nào.
Raoul đang đi Blois và không biết về chuyến đi của tôi. Vắng mặt tôi cậu
gắng trông nom nó cẩn thận nhé, và nếu chẳng may trong ba tháng tới mà
không nhận được tin tức của tôi, thì cậu hãy bảo nó mở một gói gửi cho nó