HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 444

cũng lọt. Vậy thì xin tạm biệt, chứ không vĩnh biệt…
Chẳng cần phải nói rằng từ cái ngày gặp Raoul, tôi đã yêu nó như con của
mìnhh: tự nhiên hãy tin rằng tôi thật lòng cầu Chúa không trở thành cha
nó, dù rằng tôi lấy làm hãnh diện về một đứa con trai như nó.
D Artagnan của anh!
Tái bút - Tất nhiên là năm mươi louis tôi gửi anh là của anh cũng như của
Aramis, của Aramis cũng như của anh!"

Arthos mỉm cười và cái nhìn đẹp đẽ của anh nhoà một giọt lệ.
D Artagnan mà anh luôn luôn yêu mến thân thương thì bao giờ cũng vẫn
yêu quý anh, dù cậu ta là thuộc phái Mazarin.
Aramis dốc túi tiền ra bàn và nói:
- Và đây năm chục đồng louis tất cả đều mang hình vua Louis XIII. Thực
tình xin hỏi bá tước, anh dùng tiền này làm gì, giữ lại hay gửi trả?
- Giữ lại chứ. Aramis và nếu không cần đến thì vẫn giữ cái gì được vui lòng
tặng thì phải được vui lòng nhận. Cậu hãy cầm lấy hai mươi lăm đồng,
Aramis ạ, và đưa tôi hai mươi lăm.
- Càng hay, tôi rất vui mừng thấy anh cùng ý kiến với tôi. Bây giờ thì ta đi
chứ?
- Đi lúc nào tuỳ cậu, nhưng cậu không mang người hầu đi à?
- Không, cái tên Bazin ba bị ấy đã dại dột đi làm phụ thủ như anh biết đấy,
thành thử hắn không rời nhà thờ Đức Bà được.
- Thôi được, cậu cứ lấy Blaisois mà tôi cũng chẳng cần đến vì đã có
Grimaud.
- Xin vui lòng, - Aramis nói.
Vừa lúc ấy, Grimaud xuất hiện ở ngưỡng cửa.
- Sẵn sàng, - Bác nói vẫn với cái kiểu vắn tắt như mọi khi.
- Ta đi thôi, - Arthos bảo.
Quả thật, ngựa đã thắng đầy đủ yên cương đang chờ đợi. Hai người hầu
cũng vậy.
Đến góc đường kè, họ gặp Bazin đang chạy vội đến thở dốc ra.
- A! Thưa ông, - Bazin nói. – Nhờ trời tôi đến còn kịp.
- Có chuyện gì đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.