HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 75

Alexandre Dumas

Hai mươi năm sau

Dịch giả: Anh Vũ

Chương 7

D'Artagnan gặp khó khăn, nhưng một người quen biết của chúng ta đến

giúp anh

D

Artagnan trở về vừa đi vừa đăm chiêu suy nghĩ. Anh thấy hào hứng khi

mang túi tiền của giáo chủ Mazarin và khi nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương
đẹp trước kia đã từng là của anh và có một lát anh đã trông thấy nó lấp lánh
ở ngón tay ông tể tướng. Anh tự bảo:
"Giá cái nhẫn kim cương ấy lại rơi vào tay mình, mình sẽ bán ngay lấy tiền,
mình sẽ mua hết bất động sản ở chung quanh lâu đài của cha mình, ngôi
nhà đẹp thật đấy, nhưng về công trình phụ chỉ có một mảnh vườn lớn gần
bằng cái nghĩa trang. Những Kẻ Vô Tội. Ta sẽ ngồi nhà và đàng hoàng ngồi
đợi một nàng thừa kế giàu có say mê cái tốt mã của ta và đến lấy ta; rồi ta
sẽ có ba cậu con trai, ta sẽ nuôi dạy đứa lớn thành một đại thần như Arthos,
đứa thứ hai - một chàng lính bảnh bao như Porthos, đứa thứ ba - một tu
viện trưởng lịch sự duyên dáng như Aramis. Thực tình mà nói, như thế còn
tốt hơn cuộc sống hiện nay của ta, nhưng khốn thay lão Mazarin là một tên
đê tiện, chẳng có hảo ý nhường lại cái nhẫn kim cương ấy cho ta".
Không biết d Artagnan sẽ nói thế nào khi anh biết rõ rằng hoàng hậu đã
nhờ Mazarin đưa lại cái nhẫn ấy cho anh?
Về đến phố Tiquetonne, anh thấy có tiếng ồn ào và một đám tụ tập lớn ở
quanh nhà anh.
- A, a! - Anh nói. - Hay là cháy ở quán "Con dê cái nhỏ"? Hay là chồng của
nàng Madeleine xinh đẹp dứt khoát trở về.
Chẳng phải chuyện này cũng chẳng phải chuyện nọ. Đến gần, d Artagnan
mơi rõ là người ta tụ tập không phải ở trước nhà anh mà trước nhà bên
cạnh. Người ta kêu la om xòm, người ta vác đuốc chạy và dưới ánh đuốc, d
Artagnan nhận ra những bộ quân phục.
Anh hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.