HẢI NGOẠI KỶ SỰ - Trang 178

Cát còn trơ mặt nước về đâu.
Người đau khó chịu hoa vào mắt,
Nhớ bạn đương khi nguyệt đứng đầu.
Phới phới mù sa ai nện vải?
Một con chim đậu giữa rừng sâu.
Bài thứ 5
Xa vơi ngoài cõi vắng âm hao,
Núi cũ lâu nay cách bạn bầu.
Muôn dặm Đông Lâm mây mượn tượng,
Ba canh Nam Việt nguyệt đeo sầu.
Gặp nhau chẳng muốn bàn văn tự,
Làm khách bao giờ hết ẩn ưu.
Tiếng hát vì đâu nghe khẳng khái?
Nửa vì hiu quạnh, nửa vì đau.
Bài thứ 6
Lá luột lưa thưa dọi bóng hà,
Bạc đầu thu tứ vẫn thiên nha.
Đường dài ai kẻ chung làm khách,
Rượu chuốc nơi đâu chẳng nhớ nhà.
Mây nổi đảo xa màu cỏ toán,
Còi reo xứ lạ bóng dương tà.
Sang xuân dì gió tua tin sớm,
Chớ khiến buồn về buổi rụng hoa.
Một hôm khí trời trong sáng, chứng đau bụng hơi êm, một mình

thơ thẩn chống gậy dạo chơi dưới hành lang; bỗng gặp một việc rất
xúc cảm trong lòng, bèn đặt một câu đối và viết ra để răn chúng. Cuối
tuần tháng Chín, đau vừa dậy, buồn bã, đương đêm tản bộ một mình,
tứ bề lặng lẽ. Đi qua một trại nọ, cửa tre nửa khép, thấy hai người ngồi
đối diện dưới đèn, đều cúi đầu chăm chỉ may áo, ngó bộ vội vàng như
sợ may không kịp vậy. Nhìn quanh các trại khác, thấy trại nào cũng
đều đã ngủ say. Nhơn liên miên suy nghĩ, mấy người thợ may kia, làm
việc để kiếm cơm áo hằng ngày cho vợ con cha mẹ; chỉ vì sinh kế của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.