HẢI NGOẠI KỶ SỰ - Trang 200

Trên đá ba sinh, từng thuở dắt tay cùng bước.
Đầu đường thập tự, mừng nay họp mặt gặp nhau.
Nhơn nguyện lực xưa, chống vững can thành pháp uyển.
Lấy tâm quang ấy, tán làm mưa móc bửu phường.
Cầu chúc,
Tháng lại ngày qua, sớm tiến gương vàng nghìn thuở.
Mở sau nối trước, lưu truyền sách vở muôn đời.
Tôn xã vững yên,
Vua tôi hợp đạo.
Mừng vui dâng khải,
Cung kính chắp tay.
Ngày nọ, Đăng Long hầu cho người cầm thư đến hỏi: “Thiền đạo

là giống gì? Giác ngộ là lý làm sao?” Bèn viết thư phúc đáp.

Lai thư dạy rằng: “Thiền đạo ta vốn rất ưa chuộng nhưng chưa

biết đạo là việc gì? Thiền là giống gì, ngộ là lý làm sao? Trước đây
nghe nói đến cứu cánh, lòng rất lưu luyến, nhưng mỗi khi nghe nói
đến chữ “Phật”, trong lòng liền chẳng ưa, không hiểu vì sao? Xin nhờ
lão hòa thượng cao minh, bảo rõ cho biết”.

Lão tăng đọc xong thư, buột miệng than rằng: “Hay lắm thay!

Nếu chẳng phải người có Phật tâm rõ rệt, ắt chẳng hỏi được như thế”.
Nhưng chưa biết “chữ Phật” mà cư sĩ chẳng ưa ấy là Phật nào? Lấy
chữ tăng mà nói, vốn có người đáng ngờ đáng ghét, kẻ lão hủ này xin
biểu đồng tình với ngài mà chẳng ưa vậy. Phật tức là bản tâm đồng có
ưa có ghét của chúng ta, tức là tấm lòng “nghe cứu cánh mà lưu
luyến” của ngài nói trong thư vậy. Há tự mình lại chẳng ưa tự mình
hay sao? Vả lại học đạo vốn cầu vô sự, ngài chẳng nghe nói: “Cần ở
trên chỗ hữu sự đạt đến vô sự” hay sao? Tham thiền vốn chẳng nương
tựa vào một vật nào, ngài chẳng nghe nói: “Bản lai không có một vật
nào” hay sao? Nếu lấy sự vật cầu thiền đạo, tức chẳng phải thiền đạo
vậy. Ví phỏng bảo, người sinh ở đời có công danh phú quý, có vợ
chồng con cái, được thì mừng, mất thì lo, chết đi sống lại, đều là việc
“sự” cả, sao bảo là vô sự? Trong trời đất núi cũng là vật, biển cũng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.