HẢI NGOẠI KỶ SỰ - Trang 202

chẳng thấy, tìm ra chẳng phí chút công phu“. Tuy căn tính có kẻ bén,
người lạt, giác ngộ có kẻ sớm người chầy. Nhưng phải cẩn thận, giữ
lòng mình chớ cho sai lệch, chớ mới hơi thấy biết chút đỉnh, đã tự cho
đúng phải mười phần; rồi chạy theo lầm lối sai đường, ba lầm bảy lạc;
thà như cư sĩ đến nay chưa hiểu biết chi, còn hơn cái quang cảnh “thừa
ba thẹo bốn“ vậy. Nếu cầu đến cứu cánh, thì phải cứu cánh cho đến
đầu đến đuôi, hầu khỏi lầm đường lạc lối. Ví bằng chẳng xua đuổi
ngày thường nghe thấy, nửa phải nửa chẳng, để gia tâm tham cứu một
cái chỗ đại định, thì chỉ thành một tấm gương lờ mờ, mà tự mình cho
là sáng lắm, có thể thấy được nước ao trong trẻo, không sóng không
mòi, trăng sáng giữa trời, không mây không bụi. E trong kinh tạng đức
Như Lai của ta không có cái pháp như thế. Nếu chẳng trừ bỏ hết cái
khí tập trước kia, cho rằng “đã thấy được thông suốt không có gì
chẳng phải“, thì cho người thực đến địa bộ ấy, cũng chỉ như ao nước
tù, chẳng có rồng ở, tức còn mơ màng trong sanh tử luân hồi vậy. Cái
bệnh tối kỵ của kẻ tham thiền học đạo, ở cả trong cái chữ “minh”
(sáng), nằm che trước mắt, rồi lầm nhận “bệnh” làm “thuốc” vậy. Nếu
biết lấy việc bổn phận làm việc cần kíp, mặc kệ thiền đạo sự lý, lòng
lưu luyến, ưa với chẳng ưa; chỉ truyền mình một cái thì tự nhiên trên
mắt quén sạch một từng mây, chẳng bị sáng mờ chướng ngại. Chẳng
thế thì một chữ “Phật”, ta cũng chẳng ưa nghe, vân môn nói được, cư
sĩ nói chẳng được, phải chờ đến khi thấy rõ một chân mang hai chiếc
bít tất, lột ra mang lại, tự do thẳng bước tiến lên, mới tin lời lão tăng
nói chẳng sai vậy. Chẳng thế cũng ví như ngồi ở bên giỏ cơm mà cứ
kêu đói bụng vậy. Xin chớ chấp mấy lời đường đột. Thong thả sẽ còn
thư sau tiếp theo”.

Lúc ta đang đau nằm tại Hội An, quả công hai ba lần xin cử Lưu

Thanh làm chức Oai phủ, quản lý hàng hóa ngoại quốc. Ta vô tình
nghe lầm, làm thư tiến cử, liền được Quốc vương phê chuẩn. Theo lệ
cũ, Lưu Thanh phải nạp bạc thuế một vạn lượng, hạn trong 10 ngày
nạp đủ. Lưu cầm cái giấy có chữ Quốc vương phê, chạy khắp nơi
cưỡng bức dân chúng để vay mượn. Đến lúc ta đến Thuận Hóa, các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.